Chương 16: Không phải tất cả những ai lang thang đều lạc đường
Người
Mỹ là những người chi li tính toán. Chúng ta đánh giá những mục tiêu có
thể nhận rõ bằng các giác quan và tìm con đường thẳng nhất để đạt được
chúng. Hệ thống giáo dục của chúng ta đưa chúng ta vào con đường của
những cuộc hành trình theo các bước rõ ràng.
Luật lệ mà chúng ta phải
theo cũng rất rõ và liên quan đến sự tuân theo các nhà chức trách, lao
động chăm chỉ và hợp tác với nhau. Tư tưởng ban đầu được thông qua một
cấu trúc có tôn ti trật tự mà chúng ta đã được giáo dục kỹ lưỡng. Người
ta dạy chúng ta làm những cái họ bảo chúng ta làm cho đến thời gian
thích hợp- khi chúng ta được phép để bảo những người khác điều mà họ
phải làm.
Trong số tất cả những điều xác định chúng ta, giáo
dục có vẻ như là điều gắn bó chặt chẽ nhất với sự thành công. Tuy nhiên,
người ta hơi băn khoăn một chút về việc chúng ta hay bị thúc giục suốt
thời thơ ấu để học ở trường cho giỏi và lấy các chứng chỉ khác nhau như
là một bước cần thiết để có được một cuộc sống đầy đủ trong tương lai.
Một lời hứa hẹn mơ hồ thường đi kèm với tiến trình này: Hãy theo những
lời chỉ dẫn, hãy làm hài lòng người khác, hãy tuân theo các mệnh lệnh và
hạnh phúc sẽ đến với bạn.
Tôi đã nói chuyện với rất nhiều
người, đặc biệt là đàn ông, những người ở tuổi trung niên, cảm thấy món
hời mà họ trông đợi từ hệ thống giáo dục đó không bao giờ đến tay họ cả.
Thường thường, họ có công ăn việc làm rất an toàn, có nhà riêng, có một
người vợ đáng yêu và trung bình là 2,2 đứa con, vậy mà họ vẫn cảm thấy
như mình đi lạc đường. Rất nhiều điều trước đây đã từng là cảm hứng đối
với họ thì nay trở nên một gánh nặng. Họ bị mắc kẹt và nuối tiếc những
điều có thể họ đã mất.
Trong số những điều thường bị thờ ơ
trong những cuộc đời có định hướng như vậy là tình dục. Trong một nền
văn hoá bị tình dục ám ảnh như nước Mỹ, thực ra thì không ai hài lòng
với cái mà họ có. Điều này lại càng đặc biệt đối với những người đàn ông
thường phải cạnh tranh trong một hội gồm rất nhiều những người đàn bà
hấp dẫn- những người đến lượt họ, lại cảm thấy bị trói buộc đối với cảm
giác về một sự đầy đủ về tình dục. Chúng ta còn có thể kể gì thêm về
khủng hoảng mang tính truyền thống của những người đàn ông ở lứa tuổi
nhất định, theo đuổi những cuộc ngoại tình và những chiếc ôtô thể thao?
Thường thì họ kể câu chuyện về những khi còn vị thành niên: luôn bận
rộn, lấy vợ sớm, công việc không hài lòng và mong đợi những sự háo hức
hấp dẫn mới mẻ.
Khoảng những năm sáu mươi và bảy mươi, nước Mỹ
có những cuộc nổi loạn của những người trẻ tuổi diễn ra dưới dạng bỏ
học. Bị tan vở ảo vọng qua những gì họ thấy về một thế giới do cha mẹ họ
tạo nên về sự theo đuổi điên cuồng thế giới vật chất và sự tuyệt vọng,
chia rẽ do cuộc chiến tranh Việt Nam gây ra, nhiều thanh niên đã từ chối
theo đuổi con đường truyền thống để đạt tới thành công. Sự «phản văn
hoá» này bị các thế hệ đàn anh vừa ghét vừa sợ vì thanh niên nghe thứ
nhạc mà họ không hiểu, dùng những thứ thuốc mà họ kết án, và làm tình
với một thái độ bất cần mà họ vừa ganh tị vừa khinh bỉ.
Sự
thực là hầu hết những thanh niên nổi loạn đó khi lớn lên thường trở
thành những người thuộc giới trí thức chuyên nghiệp rất giống với cha mẹ
họ. Họ đã không thích thú với những gì họ học được và chính họ lại dạy
chúng ta qua sự chệch hướng của mình. Không lâu sau, Stephen Benét đã
nhận xét: «Chỉ vì tiền thì thật là ảm đạm, vì tri thức thì quá ranh ma
mà tuổi trẻ thì giống như một thứ phấn hoa đang rộ bay tung khắp bầu
trời và làm điều đó mà không thèm hỏi tại sao ».
Thậm chí giờ
đây vẫn có một loạt những thanh niên mang óc phiêu lưu, những người tự
nguyện để bước ra khỏi con đường đi tìm học vấn đủ lâu để nhìn quanh thế
giới, gia nhập tổ chức Hoà bình xanh, hay tự giáo dục mình theo những
cách không có ở trong lớp học. Trong cuộc sống sau này, những sự thay
đổi trong nghề nghiệp, những sự lạc hướng trong hôn nhân, những khám phá
về tinh thần - tất cả đã tạo nên «những kẻ lang thang» dường như đã rời
khỏi những tiêu chuẩn đạo đức thông thường chỉ đơn giản để bày tỏ lòng
can đảm dám liều lĩnh trong cuộc đấu tranh tìm hạnh phúc và ý nghĩa của
cuộc đời.
Quay lại những năm sáu mươi, những việc làm như vậy
được gọi là «cố gắng để tìm ra bản thân» (một bậc cha mẹ đã từng đề nghị
kéo dài cuộc tìm kiếm con mình đủ để cho đứa trẻ đó có thời gian tìm ra
vài người bạn mới!). Mặc dù đường thẳng có vẻ là con đường ngắn nhất
giữa hai điểm, cuộc sống lại không phải là một lược đồ toán học. Thường
thì chính những sự chệch hướng và sai lầm lại giúp chúng ta tìm ra bản
thân mình. Không có chiếc bản đồ nào để hướng dẫn chúng ta trong những
cuộc kiếm tìm có tính chất sống còn đối với chúng ta; chúng ta buộc phải
tự dựa trên niềm hy vọng, cơ hội, linh cảm và sự tự nguyện để đón nhận
những điều ngạc nhiên.
X
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét