Chương 4: Những rắc rối thời thơ ấu có thể khiến người ta vượt ra khỏi giới hạn thông thường
Những
câu chuyện về cuộc đời của chúng ta, khác xa với những chuyện được kể
lại một cách ổn định, thường được ôn đi ôn lại liên tục.
Những sợi chỉ
mỏng manh của mối quan hệ nhân quả đã được dệt đi dệt lại và được kể lại
khi chúng ta cố gắng giải thích cho chính mình và những người khác việc
chúng ta đã trở thành con người hiện nay như thế này. Khi tôi lắng nghe
những câu chuyện kể về quá khứ, tôi thực sự ấn tượng về cách mà mọi
người nối tiếp những gì họ trải qua trong thời thơ ấu với con người của
họ hiện nay.
Vậy chúng ta nợ lý lịch cá nhân của mình điều gì?
Chắc chắn là chúng ta được tạo nên bởi những chi tiết đó và phải học
những bài học từ chúng nếu chúng ta muốn tránh lặp lại những sai lầm ngu
ngốc thường làm chúng ta cảm thấy như mắc bẫy trong vở kịch kéo dài mà
chúng ta chính là tác giả.
Mỗi người Mỹ trưởng thành bộc lộ
một cách đầy đủ đối với môn tâm lý học nói chung rằng anh ta hoặc cô ta
có xu hướng nối mối liên hệ giữa những triệu chứng hiện tại với những
khó khăn trong quá khứ. Bởi vì sự chịu trách nhiệm đối với những việc
chúng ta đã làm và chúng ta cảm thấy thế nào đòi hỏi một sự tự nguyện,
đương nhiên là người ta có khuynh hướng đổ lỗi cho những người có quan
hệ với mình trong quá khứ, nhất là cha mẹ vì đã không làm nhiệm vụ của
mình tốt hơn.
Nếu có những rắc rối nghiêm trọng về thể xác,
tình dục hay tâm lý, điều quan trọng là chúng ta phải nhận thức và khai
triển chúng. Không có đứa trẻ nào có thể trốn chạy mà không bị thương
tổn khỏi sự lạm dụng hay thờ ơ của cha mẹ. Điều quan trọng là khi chúng
ta đề cập đến vấn đề đó, ta nên thông cảm và nhấn mạnh rằng nên rút ra
những bài học nhưng chúng ta không tán thành việc đưa ra kết luận rằng
những trải nghiệm kinh khủng nhất sẽ tác động đến chúng ta vĩnh viễn.
Đổi
thay là điều quan trọng thiết yếu của cuộc sống. Nó là mục đích của tất
cả những cuộc đối thoại tâm lý học để chữa bệnh. Để tiến trình đó thuận
lợi, đơn giản là hãy tránh xa việc phàn nàn. Mọi người thường hỏi tôi
tại sao tôi không chán ngấy lên với việc lắng nghe những lời kể lể than
vãn bất tận của bệnh nhân về cuộc sống của họ. Câu trả lời, tất nhiên,
là việc phàn nàn về việc người ta cảm thấy như thế này, về những thái độ
cư xử lặp đi lặp lại nảy sinh ra những kết quả bất hạnh quá nhàm chán,
lại chính là bước đầu của tiến trình thay đổi. Câu hỏi ưa thích của tôi
khi điều trị bệnh là «Thế điều gì xảy ra tiếp theo?» (Tôi có một màn
hình nhỏ trên chiếc máy vi tính để bàn ghi dòng chữ này ở dạng đang nhấp
nháy, hướng về phía bệnh nhân).
Câu trả lời nhấn mạnh sự tự
nguyện thay đổi cũng như sức mạnh để làm điều đó. Nó vượt qua sự tự
thương hại vốn bám vào những rắc rối đã xảy ra trong quá khứ và nhận
thức ra tầm quan trọng của việc tiếp nhận những cuộc đối thoại có định
hướng, về nội tâm, và một mối quan hệ lành mạnh trong việc thay đổi lối
cư xử của bệnh nhân.
Tôi không đưa ra nhiều lời khuyên trong
khi điều trị bệnh- không phải vì quá khiêm tốn hay như một mẹo để khiến
cho bệnh nhân tự đưa ra cách giải quyết đối với các vấn đề của họ. Tôi
làm như vậy chính là vì hầu như tôi chưa có ý tưởng rõ ràng về điều mọi
người cần phải làm để cải thiện cuộc đời. Tuy nhiên, tôi có thể ngồi
cùng họ trong khi họ đi tìm giải pháp. Công việc của tôi là giữ cho họ
tiếp tục công việc, chỉ ra những mối quan hệ mà tôi nghĩ là tôi thấy
giữa quá khứ và hiện tại, băn khoăn về những động cơ ẩn dưới những mối
quan hệ đó và nhấn mạnh sự tự tin vào năng lực của chính họ để đưa ra
những giải pháp thích hợp với cuộc đời họ.
Đây là một kiểu đào
tạo mới. Mọi người thường tới bác sĩ tâm lý với hy vọng rằng tôi sẽ là
nguồn định hướng thông thái về cái họ cần phải làm. Tóm lại, chúng ta đi
khám bệnh để họ kê đơn cho chúng ta. Chúng ta được huấn luyện để trông
chờ những giải pháp tức thời. Cảm thấy tồi tệ ư? Uống thuốc này. Ý tưởng
cho rằng chúng ta phải ngồi và nói về các vấn đề mình đang phải đương
đầu và những điều chúng ta đã cố làm và thất bại đã áp đặt một tiến
trình chậm chạp và vứt bỏ sự than vãn lên lối sống của chúng ta. Tiến
trình đó có một cốt lõi mà nhiều người không thể chấp nhận nổi: Chúng ta
phải chịu trách nhiệm về hầu hết những điều xảy ra đối với chúng ta.
Có
một kẽ hở rất hẹp mà nhà tâm lý học trị liệu phải bước qua ở đây. Tất
cả chúng ta phải chịu đựng các sự kiện và mất mát mà chúng ta không có
quyền lựa chọn. Những điều đó bao gồm cả gia đình mà từ đó chúng ta đã
sinh ra, cách mà chúng ta bị cư xử khi còn nhỏ, cái chết và sự chia lìa
của những người gần gũi đối với chúng ta… Không khó để đưa ra một trường
hợp mà chúng ta bị ảnh hưởng bởi các sự kiện và những người ngoài tầm
kiểm soát của chúng ta.
Những nỗ lực tái định hướng của nhà
tâm lý học trong cuộc trò chuyện đối với những lựa chọn trong tương lai
có thể bị bệnh nhân coi là không công bằng và có định kiến. Đây là nơi
tầm quan trọng của sự hợp tác với bác sĩ tâm lý lớn nhất. Bệnh nhân cần
được thuyết phục rằng người bác sĩ đó đang đứng về phía mình.
Tâm
lý học trị liệu, nếu được làm một cách hoàn hảo là sự kết hợp của cả sự
tự thú, làm cha mẹ và cả tư vấn qua những trải nghiệm. Không có một bác
sĩ tâm lý nào là hoàn hảo cho mọi người. Mỗi người có những nhu cầu cá
nhân khiến cho họ thích hợp với một bác sĩ nào đó. Thêm vào đó, người
bác sĩ mang kinh nghiệm của bản thân anh ta hay cô ta đến cùng với sự
đánh giá và lý thuyết về sự thay đổi đối với quá trình chữa bệnh. Thường
thì những cố gắng giao tiếp đó có kết quả nhưng đôi khi làm hại cho
bệnh nhân. Cũng giống như trong mọi mối quan hệ giữa con người và con
người, khó có thể xác định và dự đoán cái gì sẽ thật sự có hiệu quả.
Phẩm
chất của một bác sĩ phản ánh phẩm chất của một bậc phụ huynh tốt: kiên
nhẫn, thông cảm, có khả năng yêu thương và một khả năng lắng nghe không
có định kiến. Cũng giống như các bậc cha mẹ phản ứng khác nhau với những
đứa con khác nhau, các bác sĩ cũng hành nghề của mình tốt hơn với những
bệnh nhân nhất định. Cái mà hầu hết chúng ta đều ngần ngại thừa nhận là
chúng ta có xu hướng sẵn lòng giúp đỡ hơn đối với những người họ yêu
quí chúng ta. Định kiến hiếm khi được nhận thức này đã tạo nên những cảm
giác mang tính lô gích. Chúng ta ít hiệu quả trong quan hệ đối với các
bác sĩ nếu chúng ta bị bỏ vào một đất nước xa lạ, thậm chí ngay cả khi
chúng ta biết ngôn ngữ của họ. Sự kết hợp tinh tế giữa văn hoá sẽ nhiều
hơn và sự mong đợi sẽ trốn tránh chúng ta. Cũng như vậy, trong xã hội
của chính chúng ta, mọi người sống những cuộc đời rất khác nhau phục
thuộc vào, chẳng hạn, dòng giống và nền tảng xã hội của họ. Thật là kiêu
ngạo để mà rút ra kết luận rằng bất cứ ai trong số chúng ta cũng có thể
làm việc tốt với tất cả mọi người.
Khi một người nào đó tới
nhờ tôi giúp đỡ, một trong những điều tôi thường tự hỏi khi bắt đầu biết
anh ta hay cô ta là liệu rằng tôi có thích hay dần trở nên yêu thích
con người đó hay không. Nếu tôi thấy mình chán và bị xúc phạm bởi câu
chuyện của một bệnh nhân, tôi biết là đã đến lúc để nhẹ nhàng gợi ý rằng
anh ta hay cô ta sẽ có tiến triển tốt hơn khi làm việc với người khác.
Chẳng hạn như tôi thấy cảm giác bất lực và nó cứ giữ nguyên như vậy thì
khó mà làm việc với người đó. Nếu tôi thấy mình đã hết sinh lực và lòng
lạc quan hay nếu tôi thấy mất hy vọng để làm người đó thay đổi thì đó
chính là lúc nên dừng lại. Nếu người tôi đang cùng làm việc khiến tôi
nhớ đến bố mẹ tôi hay một người mà tôi có mâu thuẫn, hoặc một cô gái đã
từng từ chối tôi khi tôi còn trẻ, tôi biết là mình đang ở vào một chỗ
nguy hiểm.
Cuối cùng, nếu người tôi đang nói chuyện có vẻ như
đã quá gắn bó với quá khứ và không sẵn lòng để tạo một tương lai tốt đẹp
hơn thì tôi sẽ nhanh chóng trở nên thiếu kiên nhẫn. Đó là nơi mà lòng
tốt bị đặt nhầm chỗ ngay cả khi được người ta đánh giá đúng vì nó chỉ
đem lại cho người ta sự thông cảm. Tôi chỉ có niềm hy vọng khi tôi đang
gắng rao bán tri thức của mình. Sau một loạt nỗ lực mà tôi vẫn không thể
thuyết phục được người ta mua hàng thì tôi đang lãng phí thời gian của
cả hai người chúng tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét