Chương 6: Cảm xúc theo sau hành vi
Khi
mọi người tới xin các bác sĩ giúp đỡ họ, họ đang tìm kiếm cách thay đổi
lối suy nghĩ của mình. Liệu rằng họ có phải đấu tranh với những nỗi
buồn đang xâm chiếm của sự tuyệt vọng, sự căng thẳng và lo lắng, hay họ
chỉ muốn đỡ căng thẳng và quay trở lại với cuộc sống bình thường.
Những
cảm xúc không mong muốn đang can thiệp vào những lĩnh vực quan trọng
trong cuộc sống của họ. Thường thì khả năng của họ có thể đáp ứng với
trách nhiệm. Đôi khi, họ cũng phải chịu đựng sự thiếu khả năng tìm kiếm
sự hài lòng: cuộc sống của họ toàn những sự nghiêm túc, họ đã đánh mất
khả năng mỉm cười.
Hầu hết mọi người đều biết cái gì là tốt
cho họ, họ biết cái gì làm họ cảm thấy tốt hơn: sự tập luyện. những thú
vui giải trí, thời gian với những ai mà họ quan tâm. Họ không tránh
những điều này vì thờ ơ với những giá trị của chúng mà bởi vì chúng
không còn hợp với mục đích của họ nữa. Họ chờ đợi cho tới khi cảm thấy
tốt hơn. Thường thì đây sẽ là một sự chờ đợi kéo dài.
Dù chúng
ta cố gắng nhiều đến mức nào thì chúng ta vẫn không thể kiểm soát được
việc chúng ta cảm thấy như thế nào hay chúng ta nghĩ cái gì. Những nỗ
lực để làm điều đó sẽ khiến chúng ta tức phát điên khi cố gắng chống lại
những suy nghĩ và cảm xúc không mong muốn theo những cách mà chỉ càng
làm cho chúng trở nên trầm trọng. May mắn thay, cuộc sống đã dạy chúng
ta rằng những hành vi cư xử nhất định có thể mang lại cho chúng ta những
sự hài lòng và thỏa mãn theo dự đoán. Với kiến thức này, người ta đã
cho chúng ta cơ hội để phá vỡ tình trạng do ăn không ngồi rồi gây ra và
những cảm xúc về sự vô nghĩa và tuyệt vọng có liên quan đến nó. Khi mọi
người bảo tôi rằng họ cảm thấy tuyệt vọng vô mục đích, tôi vạch rõ rằng
họ có thể bước ra khỏi giường, mặc quần áo và lái xe đến gặp tôi. Nếu họ
có thể làm được điều đó, những hoạt động khác sẽ làm cho họ cảm thấy
khoẻ mạnh hơn và điều đó hiển nhiên là có tính khả thi.
Nếu họ
nói rằng làm những điều mà họ không thích là khó khăn, tôi thừa nhận
điều này là đúng và hỏi lại rằng liệu khó cũng đồng nghĩa với «không
thể» không. Rất nhanh sau đó, chúng tôi nói về những điều như lòng can
đảm và sự quyết tâm. Mọi người hiếm khi liên tưởng đến những phẩm chất
này khi họ đề cập đến trị liệu về tâm lý. Trong thực tế, những phẩm chất
này là sự đòi hỏi những thay đổi bổ sung đối với cách chúng ta đang
sống. Yêu cầu mọi người phải can đảm tức là mong đợi họ nghĩ về cuộc
sống của chính mình theo một cách mới.
Nhưng bất cứ sự thay
đổi nào cũng đòi hỏi chúng ta phải thử nghiệm những điều mới, luôn luôn
phải liều lĩnh với khả năng chúng ta có thể thất bại. Một câu hỏi khác
mà tôi thường hỏi bệnh nhân cửa mình là «Anh đang cứu chính mình vì cái
gì?» Trong nỗ lực của chúng ta nhằm đền bù và giúp đỡ những người đang
phải chịu đựng sự lo lắng và tuyệt vọng và cải thiện những điều kiện
này, chúng ta đã coi những tâm trạng này ngang bằng với sự ốm yếu về thể
xác vốn đòi hỏi phải chữa trị bằng thuốc. Đúng là những loại thuốc
chống trầm cảm hiện nay đã chứng tỏ hiệu quả nổi bật của chúng. Mặt khác
của việc tiếp cận vấn đề theo y học là chúng ta đã tìm ra thực chất của
thứ bệnh đó chính là sự trốn tránh trách nhiệm. Bệnh này thường được
gọi là sự ngây thơ hoá của bệnh nhân. đôi khi nằm liệt giường liệt
chiếu, phó mặc mọi sự và để cho thuốc men tự điều chỉnh cơ thể. Cách làm
này chỉ có tính tạm thời và người bệnh không thấy lỗi của chính mình
trong việc không kiểm soát được cuộc sống của chính họ, trở nên thụ động
và khước từ một cơ hội để hàn gắn những vết thương lòng với sự giúp đỡ
của y học. Trong khi tiến trình này tiếp tục người ta có thể mong đợi
rất ít từ phía người bệnh. Không may thay, theo kinh nghiệm của tôi,
tiến trình này thường là phản tác dụng.
Rất dễ để xem xét làm
thế nào mà chúng ta rơi vào tình trạng bị trói buộc như thế này. Trong
thực tế, rõ ràng là cách giải quyết đối với sự rối loạn về cảm xúc có cơ
sở mang tính di truyền. Chứng nghiện rượu chẳng hạn, di truyền trong
gia đình và sản sinh ra những thay đổi có tính thảm hoạ trong cơ thể của
chúng ta. Những thay đổi đó có thể giết chết chúng ta nếu chúng ta tiếp
tục uống rượu. Do vậy, liệu nó có giống như một chứng bệnh như viêm
phổi hay tiểu đường không? Nếu đúng như vậy, liệu có công bằng không khi
mong đợi những người uống rượu không kiểm soát nổi bản thân để có thể
làm bất cứ một điều gì mà họ luôn ở tình trạng tuyệt vọng khi phải đối
mặt với tình trạng của chính họ?
Sự chữa trị thành công chứng
nghiện rượu và những chứng nghiện khác đã chỉ ra rằng những người mắc
bệnh buộc phải làm một điều gì đó, ví dụ như từ chối uống rượu hay dùng
những chất gây nghiện để kiểm soát tình trạng của họ. Phương pháp có
hiệu quả nhất để chấm dứt điều này là thông qua sự giúp đỡ của nhóm do
các tổ chức như Những người nghiện rượu vô danh hay Những người nghiện
ma tuý vô danh với niềm tin cơ bản là mỗi người nghiện có trách nhiệm
ngừng dùng các chất kích thích vì người ta không thể viện lý do, đổ lỗi
cho người khác được.
Ai đã sống với những kẻ nghiện rượu có
nghĩa là thường xuyên phải ở trong tình trạng chịu đựng một chứng bệnh
nào đó của anh ta. Nếu người yêu phải chịu một chứng bệnh, liệu có công
bằng không khi ta cứ năn nỉ về chuyện kiêng rượu? Điều tương tự cũng
liên quan đến những chứng rối loạn tình cảm khác. Chẳng hạn rõ ràng là
người hay thay đổi về tâm tính chịu chứng lưỡng cực trong tính cách thì
cũng thường phải chịu đựng một căn bệnh nào đó trong một bộ phận cơ thể.
Cũng là hợp lý để chúng ta thúc giục rằng họ nên sử dụng những viên
thuốc ổn định thần kinh vốn là cách điều trị cho chứng bệnh này. Hay
chúng ta cần phải chấp nhận rằng đây là những giai đoạn không tránh
khỏi, một trong những triệu chứng thông thường của bệnh này?
Điều
gì khiến cho những người mắc chứng rối loạn nhân cách có những mô hình
thâm căn cố đế về lối ứng xử tự phát, sự thiếu trung thực và sự thay đổi
về tính cách mang tính lưỡng cực? Liệu tình trạng bệnh tật này có đáng
để người ta cố gắng thoả mãn mọi cái bệnh nhân mong muốn chỉ vì họ không
thể tự giúp mình hay không?
Vô số những vấn đề khác nhau về
hành vi có gốc rễ từ việc chối bỏ trách nhiệm đã gây ra thành những
chứng bệnh thật sự. Người ta thường gọi chúng bằng những tên tắt như
MPD, BPD, ADD và vân vân. Điều kiện cổ điển trong những chứng bệnh này
được người ta biết đến như là chứng rối loạn đa nhân cách, giờ đây trong
thề giới đầy rẫy những chẩn đoán vê tâm thần học của chúng ta. Người ta
gọi nó là DDI - Chứng thái nhân cách hay còn gọi là bệnh quỉ ám. Những
bệnh này trở nên rất nổi tiếng thông qua những bộ phim kinh dị như ba bộ
mặt của Eve hay Carrie, đã mô tả hai hay ba nhân cách thay nhau chiếm
quyền kiểm soát thái độ ứng xử của một con người. MPD, thật may mắn là
giờ đây đã ít mơ hồ hơn trong cách nhìn nhận so với vài năm trước đây,
tiếp tục có những người ủng hộ mặc dù sự thật rằng gần như chắc chắn đây
là một tình trạng bệnh hoạn trong những nhóm người có nguy cơ cao. Đây
là cách để người ta trốn tránh trách nhiệm và nó đã được luật pháp tuyên
bố là một chứng cớ hợp pháp và nói chung là sau một thời gian ngắn bị
kiểm soát, những người phạm tội sẽ được bồi thẩm đoàn tha bổng sau khi
họ được những «chuyên gia» nặng ký ủng hộ.
Một ví dụ khá thông
dụng gần đây là một bệnh mà người ta gọi là «dở hơi» trong người lớn là
ADD- Chứng rối loạn về thiểu năng trí nhớ. Sự vô tổ chức, những người
mơ mộng giữa ban ngày giờ đây cũng đã có sự giải thích mang tính y học
về sự thiếu tập trung tư tưởng của họ - AND và đưa ra một cách chữa trị
có hiệu quả: những viên thuốc kích thích trí nhớ. Những người uống thuốc
báo cáo rằng tinh thần của họ phấn chấn hơn và họ làm được nhiều việc
hơn khi họ uống amphetamine. Đối với vấn đề này, tôi chỉ có thể trả lời
là «A, tôi cũng làm thế đấy».
Vấn đề là khi chúng ta nỗ lực đi
trên những nguyên nhân thực sự cho chứng bệnh của mình (tuyệt vọng, rối
loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt), chúng ta đã tạo ra những sự mô tả
quá chi tiết về những mô hình ứng xử. Nhiều hành vi trong số này có vẻ
như đáp ứng tốt với một vài loại thuốc nào đó khiến cho chúng ta càng
tin vào và khẳng định đó là những chứng bệnh. Chẳng hạn như từ lâu người
ta đã coi những người phụ nữ bị chồng lạm dụng là những người phụ thuộc
- những người sẽ gặp rắc rối khi bị tách rời với kẻ đã lạm dụng họ.
Người ta thậm chí còn dán nhãn cho chứng này là «triệu chứng về người vợ
phải nạp năng lượng», chúng ta mặc nhiên coi là họ không có khả năng để
thay đổi tình trạng của mình và nên nâng những tiêu chuẩn về trách
nhiệm với những người khác.
Không khó để nhận ra sự khinh miệt
nằm ẩn trong những kết luận như vậy. Điều này giống như khi chúng ta áp
dụng sự thoả mãn vô điều kiện cho các con mình là những bệnh nhân bị
tàn tật. Quả thật là chúng ta đã tạo ra một hệ thống mà qua đó, có những
người được chính phủ cấp chứng chỉ là những kẻ bị tàn tật về cảm xúc và
được ưu tiên về lợi ích như thể là họ buộc phải dính chặt vào xe lăn
vậy. Điều này là đang đối với những ai bị bệnh tâm thần thật sự vì họ
không có khả năng tiếp xúc với thực tế cuộc sống và bị những sự xung
động về tâm lý không thể kiểm soát nổi. Khi đem điều này ra để áp dụng
với những người ăn quá nhiều, uống rượu và các loại chất kích thích khác
hoặc những người dùng thuốc để làm giảm bớt sự lo lắng thì cách suy
nghĩ như vậy không chỉ giúp họ giũ bỏ trách nhiệm với những điều họ sẽ
làm trong tương lai mà nó còn phá hoại lòng tự trọng của con người với
tư cách là một con người tự do trên trái đất này: Có thể tự đấu tranh để
vượt qua những phiền não trong tâm trí và những nghịch cảnh của cuộc
đời. Giống như những phúc lợi xã hội khác, những người được đền bù đó
cảm thấy mình vô dụng và không thể chấm dứt được những cảm xúc này, làm
cho cảm xúc đó tồn tại dai dẳng. Tạo ra một tình trạng phụ thuộc thật
sự. Họ sẽ trở nên đầu hàng hoàn cảnh và chính mình, nhu nhược và hèn
kém. Nói một cách khác, một hệ thống như vậy đã đào bật gốc rễ lòng tự
trọng của những ai đang đi trên sự giúp đỡ vô điều kiện, khẳng định một
tình trạng vô dụng, phụ thuộc và tuyệt vọng. Tất cả cái bạn cần để chơi
trò chơi đặc biệt đó là một mảnh giấy của bác sĩ và người «bệnh» chờ đợi
để có được tấm chứng chỉ từ hệ thống quan liêu xác nhận anh ta hay chị
ta là người «tàn tật». Khỏi phải nói, chính các luật sư đã làm tăng tốc
hệ thống này!
Chính lòng quyết tâm của chúng ta nhằm vượt qua
nỗi sợ hãi và sự nhút nhát đã xoá bỏ huyền thoại về tình trạng vô phương
cứu chữa đối với những cảm xúc không mong muốn. Một vài người hiển
nhiên là có tính cách vững vàng hơn khi chịu đựng sự khó khăn so với
những người khác. Trong khi y học cung cấp cho chúng ta những thuốc men
quan trọng, đôi khi chúng giống như phao cứu sinh trong cơn nguy cấp,
mọi người cũng phải có trách nhiệm và nghĩa vụ để thay đổi hành vi của
họ theo cách cho phép họ nắm được quyền kiểm soát nhiều hơn đối với cuộc
đời mình.
Vai trò là nạn nhân nói chung là thường đi kèm với
sự xấu hổ và tự trách mình. Điều này là đúng đối với những ai phải chịu
những thảm hoạ lớn (như chế độ nô lệ, nạn diệt chủng) hay những thử
thách lớn lao mang tính cá nhân (như tội ác và bệnh tật). Đó là tại sao
mà có ranh giới rõ ràng giữa tình đoàn kết và sự chia xẻ đối với những
nạn nhân thực sự và sự nghiêm khắc đối với những người tự dồn mình vào
thế phụ thuộc bị động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét