Chương 18: Không có gì vô ích và thông thường hơn là làm những điều tương tự mà lại mong đợi có kết quả khác nhau
Lỗi
lầm là hậu quả của con người và là yếu tố cấu thành – một nhân tố quan
trọng của việc thử nghiệm và học từ lỗi của chính mình.
Một vài lỗi lầm
có những hậu quả lâu dài hơn những lỗi khác, một số ít không thể nào sửa
chữa được. Cái làm người ta điên tiết nhất là những kinh nghiệm tạo ra
những lỗi lầm lặp đi lặp lại. Hiện tượng này đặc biệt rõ ràng trong cái
cách mà mọi người lựa chọn người sẽ trở nên thân thiết đối với mình. Một
người nào đó đã gợi ý rằng cuộc hôn nhân lần thứ hai chứng tỏ thắng lợi
của niềm hy vọng vượt lên trên kinh nghiệm. Người ta có thể mong đợi
trong tâm khảm rằng những bài học đã được học trong cuộc hôn nhân thứ
nhất sẽ làm cho quá trình lựa chọn cuộc hôn nhân thứ hai tốt hơn. Lạy
trời, tỉ lệ thất bại của những cuộc hôn nhân sau thậm chí còn vượt hơn
50 % so với những may rủi lần đầu chúng ta đám đương đầu với hôn nhân
khi còn trẻ!
Thực tế nằm sau những con số này là chúng ta có
xu hướng giống hệt như chúng ta khi chúng ta trước đây, cả về nhân sinh
quan lẫn hành vi cư xử, vào lúc bốn mươi hay lúc hai mươi. Điều này
không có nghĩa là chúng ta không học được gì trong những năm tháng đã
qua. Trong thực tế, hầu hết mọi người học xong vào giai đoạn này và trở
nên thành công hơn trong nghề nghiệp. Chúng ta chỉ chưa đạt được cái
nhìn nội tâm đầy đủ về việc chúng ta là ai và tại sao chúng ta lại chọn
những người mà chúng ta chọn.
Quá trình học tập bao gồm không
nhiều lắm nhưng câu trả lời mang tính tích luỹ như làm thế nào có thể
đưa ra những câu hỏi đứng đắn. Đây là lý do tại sao việc trị liệu về tâm
lý lại có hình thức những bản khai Hỏi và Đáp. Điều này không phải là
một trò khéo như nhiều người nghĩ mà là do bác sĩ tâm lý tạo ra đề dẫn
dắt khách hàng đi theo một hướng đã được biết trước. Nó hiện diện cho sự
đồng khám phá một câu hỏi miêu tả những động cơ và mô hình hóa của tư
duy và hành vi, luôn luôn cố gắng tạo ra sự kết nối giữa những ảnh hưởng
trong quá khứ và những khái niệm trong hiện tại về việc chúng ta muốn
cái gì và làm cách nào tốt nhất để đạt được nó.
Rất nhiều, và
có thể là nhiều nhất, hành vi của con người được những dự định của anh
ta chèo lái mà chính anh ta cũng ít khi có ý thức về điều đó. Vì chúng
ta thích nghĩ về bản thân mình như những người suy nghĩ có lô gích và
hành động theo lẽ phải, sẽ là một trở ngại để nhận ra rằng rất nhiều
điều trong thói quen cư xử của chúng ta là do những nhu cầu, khao khát
và kinh nghiệm quyết định về những điều mà chúng ta chỉ mù mờ cảm thấy
và có liên hệ với quá khứ của chúng ta, thường là từ thời thơ ấu.
Chẳng
hạn như hành động hay quên thường có thể được hiểu là sự hiện diện
trong vô thức của chúng ta về sự nhận định của chúng ta về những tình
huống xảy ra cuộc sống dù chúng ta có dự định hay không. Tại sao phòng
mạch của các nha sĩ lại thường phải gọi điện cho các bệnh nhân của họ để
nhắc nhở về cuộc hẹn? Đó là bởi vì việc đi đến chỗ nha sĩ thường gợi
cho người ta những trải nghiệm không đáng hài lòng. Điều này là thông
thường thôi, do đó, mọi người có xu hướng «quên» các cuộc hẹn của họ.
Khi chúng ta quên những điều khác như: Ngày sinh nhật, lễ kỷ niệm hàng
năm, tên, lời hứa. Cũng có thể có những trở ngại tiềm ẩn phía sau khiến
chúng ta quên cái điều mà ta ngại thú nhận một cách cởi mở.
Cho
nên chính chúng ta là người lựa chọn những người mà chúng ta sẽ sống
cùng. Gần như tất cả mọi hành động của con người đều là một cách qua đó
biểu lộ việc chúng ta nghĩ gì về bản thân. Có một vài hành vi có «tính
trung hòa khi tự đánh giá». Tôi thường gợi ý cho bệnh nhân rằng tiêu
chuẩn này có thể áp dụng với bất kỳ quyết định nào của họ trong cuộc
sống. Điều này sẽ khiến cho tôi nghĩ như thế nào về bản thân? Đặc biệt
là việc ở cùng người này sẽ làm cho tôi cảm thấy như thế nào? Chúng ta
liệu có thể nói như nhân vật của Jack Nichoson trong cuốn «tốt hết mức
có thể»: «Anh có thể làm cho tôi muốn trở thành một người tốt đẹp hơn
hay không?».
Những lỗi lầm lặp đi lặp lại của chúng ta trong
những tấn bi kịch của gia đình rất đáng chú ý nhất là khi chúng được
đóng đi đóng lại theo cách của những gợi ý được tập dượt nhiều lần. Câu
hỏi thông thường nhất của tôi đối với một người mô tả một giai đoạn nào
đó đang có xung đột về hôn nhân là «Anh đã nghĩ câu chuyện này sẽ đi đến
đâu nếu anh nói ra điều đó?» Nếu truy tìm dấu vết ngay từ lúc khởi đầu.
người ta có thể hầu như luôn luôn tìm ra trong bất kỳ một sự bất đồng
nào một hướng nào đó, sự phê bình hay sự khinh miệt mà người còn lại
đùng để phản ứng lại sự xung khắc có thể dự đoán được. Chẳng hạn gần đây
người ta báo cáo rằng bệnh nhân đã đáp lại lời phàn nàn buổi sáng của
vợ là: «Đừng có tru lên nữa!». Bạn có thể dự đoán là ngày hôm đó của họ
đã qua đi một cách tồi tệ như thế nào. Khi được hỏi là tại sao một người
có xu hướng tuôn ra một lời nói chắc chắn sẽ gây ra xung đột như vậy,
câu trả lời hoá ra luôn là để tự vệ cho chính người nói: «Thế tôi không
có quyền tự vệ hay sao?». Thật đáng ngạc nhiên là các mối quan hệ gần
gũi nhất của chúng ta thường xuyên đến rồi đi, chúng giống như những
cuộc đấu tranh giành quyền lực trong đó chúng ta trở thành những kẻ thù
của nhau, chỉ có điều là chúng ta biết về nhau quá rõ. Cảm giác cùng
chia xẻ số phận đã qua đi, thay thế cho một cuộc chiến xảy ra hàng ngày
trong đó nguy cơ xuất hiện là sự sống sót của lòng tự trọng thường bị đe
doạ bởi người mà chúng ta biết rõ nhất và gần gũi nhất. Ai là người
muốn sống theo cách như vậy trong tình trạng căng thẳng và cạnh tranh
tột độ vì những mục tiêu rất mơ hồ, thậm chí đối với cả những bên có
liên quan?
Và thế là, khi người ta yêu cầu để ngừng đưa ra
những lời bình luận vô bổ và xúc phạm lẫn nhau vốn là nguồn gốc xung đột
trong hôn nhân, họ lại chuyển trách nhiệm từ bản thân họ sang người kia
theo cách giải quyết các xung đột quốc tế, trong đó ai cũng muốn hoà
bình nhưng không ai muốn là người đầu tiên ngừng gây chiến. Sợ rằng điều
đó chỉ càng khiến cho họ dễ bị thương tổn hơn mà thôi.
Trong
tình trạng như vậy, sự đa nghi thường bị người ta dùng sai và hiểu lầm.
Điều này, rất tiếc, lại đúng với nhiều mối quan hệ. Cuộc tranh luận của
tôi trong những hoàn cảnh như vậy thường rất đa dạng: «Bạn mất gì nếu
thử như vậy?». Câu trả lời thường là: «Tôi phải cố gắng bao lâu chứ?»,
Hay có khi là câu hỏi: «Tại sao tôi lại phải sống với một người mà tôi
không tin tưởng?». Nhưng hiếm khi người ta dám hỏi điều này bởi vì nó sẽ
mang theo đủ loại lý do khiến người ta thường sống cộng sinh với nhau
trong nhiều năm mà không có hạnh phúc như tiền bạc, con cái, sợ phải cô
đơn và đôi khi đơn giản là do quán tính.
Sự thật đáng buồn là
hầu hết mọi người có sự mong mỏi rất thấp về hạnh phúc. Điều đó giống
như họ đã quen với ý nghĩ về việc chờ đợi một phép lạ -ông già tuyết sẽ
giúp, hay chiếc răng cổ tích sẽ nâng đỡ cuộc sống của họ. Họ coi bất kỳ
một niềm vui lâu dài nào như là những tư tưởng lãng mạn được ngành công
nghiệp giải trí tạo ra chứ không có thật, hoặc không có sự thích ứng nào
đối với cuộc sống của họ ngay cả khi họ có căn nhà trị giá hàng triệu
đôla, hay máy bay phản lực riêng. Sự tan vỡ ảo tưởng này chính là một
rào chắn chủ yếu cho những sự thay đổi bởi vì mọi người không mong đợi
để đám liều lĩnh trong tình cảm của mình khi họ theo đuổi những mục đích
mà họ nghĩ là không thể đạt tới.
Khuyến khích mọi người thay
đổi là một sự chia sẻ hy vọng. Hầu hết mọi người chúng ta, dù họ có tính
châm biếm hay đa nghi như thế nào vẫn có thể cải thiện trong cuộc sống
riêng, mong đợi những điều tốt đẹp hơn cho con cái mình. Thường thì tôi
khơi gợi sự khao khát đó để khuyến khích mọi người thử những điều mới.
Đòn bẩy ở đây là niềm tin thông thường rằng trẻ em học hầu hết những
điều chúng biết về cuộc sống từ việc quan sát cha mẹ chúng. Tôi thường
dùng ý tưởng đó để cố thuyết phục họ thử nêu gương về sự tử tế, khoan
dung và giải quyết các xung đột vì lợi ích và đại điện cho con cái.
Đây
chính là nơi mà khái niệm về những hành vi bị lặp đi lặp lại dẫn đến
những kết quả có thể báo trước. Hầu hết mọi người ít giác ngộ đầy đủ đối
với các phương pháp có tính thử nghiệm, khái niệm về nguyên nhân và kết
quả để đánh giá đúng rằng nếu như cái họ làm trong quá khứ sản sinh ra
những kết quả không đáng hài lòng, một sự tiếp cận mới có thể đáng để
người ta xem xét. Tôi khoanh vùng cuộc tranh luận này trong sự thực dụng
hơn là mang tính lý thuyết: «Tôi không có câu trả lời có thể áp dụng
cho mọi mối quan hệ; tôi tin vào những gì có hiệu quả. Nếu cái bạn đang
làm không có tác dụng thì tại sao lại không thử cách khác?».
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét