Chương 20: Nói dối chính mình là đáng thương
Sự
xác thực là một lý tưởng rất đáng coi trọng. Mặc dù được đòi hỏi là
đóng nhiều vai khác nhau trong cuộc sống hàng ngày. Chúng ta rất muốn
nhìn thấy chính mình có một hình ảnh xác định nào đó có thể bộc lộ được
giá trị cốt lõi của chúng ta trải qua thời gian. Hầu hết mọi người chúng
ta cũng nhấn mạnh tầm quan trọng vào cách mà người chúng ta coi trọng
nhìn nhận chúng ta.
Có ít những đặc tính nào của con người bị
coi thường hơn là sự đạo đức giả. Những người mà hành động không hoà hợp
với những niềm tin của họ thường trở nên mục tiêu cho sự khao khát. Hầu
hết những vụ ầm ĩ có thể mua vui cho chúng ta thường được dựa trên sự
đứt gẫy giữa lời nói và hành vi: Thầy tu ngoại tình, chính khách lừa
đảo, nhà đạo đức học lại nghiện hút, thầy tu mà tham lam dâm dục. Sự
giận dữ của chúng ta cũng ngang bằng với sự lôi cuốn của chúng ta, lửa
đổ dầu thêm bởi sự hiểu biết đầy tội lỗi về thất bại của chính mình để
uốn hành vi cá nhân theo tiêu chuẩn công cộng mà chúng ta chấp nhận. Mọi
người nghĩ gì nếu họ biết?
Tồi tệ hơn việc che giấu những
chặng đường đạo đức đáng xấu hổ là những lời giải thích cho phép chúng
ta tiếp tục làm những điều làm xói mòn cảm xúc của chính mình. Chúng ta
thường gợi lên lý thuyết về tai nạn, sự trùng hợp và sự đãng trí khi
giải thích những hành vi mà không ai muốn xem xét một cách cẩn thận.
Chẳng hạn như những khám phá về sự không chung thủy hiện nay thường do
một bên đọc được thư từ điện tử do phía kia tình cờ để lại trên máy vi
tính của gia đình (đây là một sự biến dạng của những cuốn nhật ký truyền
thống bị đọc trộm xưa kia).
Chối bỏ điều đã làm là một cách
khác mà mọi người thường tự nói dối mình. Những người nghiện ngập thường
nói là họ không có vấn đề gì và có thể bỏ chất gây nghiện bất cứ lúc
nào thường có những vấn đề ngầm ẩn kinh niên như hôn nhân tan vỡ, thất
nghiệp, lâm trọng bệnh. Tôi thường bảo những người như vậy rằng (có thể
hiểu được khi họ cảm thấy nhu cầu nói dối người khác nhưng tự dối mình
sẽ khiến chúng ta trở thành tàn tật về tâm hồn và không thể tiến hành
những thay đổi cần thiết cho cuộc đời mình).
Tôi biết một người thường đánh vợ ban đêm trong những giấc mơ kỳ lạ mà anh ta thật sự không thể nhớ được.
Bởi
vì điều này được coi là «ngẫu nhiên », nó chưa bao giờ được đôi vợ
chồng nọ coi là chủ đề câu chuyện có thể phản ánh bản chất mối quan hệ.
Ít nghiêm trọng hơn, hàng triệu đôi vợ chồng phải ngủ trong những căn
buồng riêng biệt vì không chịu nổi tiếng ngáy của một bên. Chắc là không
ai coi đó là một lỗi lầm nghiêm trọng khi nói về một hành vi vô thức
như vậy.
Những lời nói dối có thể gây ra nguy hại cho mối quan
hệ nhất mà chúng ta tự nhủ mình thường liên quan đến những lời hứa:
«Không gì có thể đẹp hơn một lời hứa, nhất là sau khi nó đã buột ra».
Những phẩm chất mau phai mờ của những lời chúc lúc đầu năm nhiều khi chỉ
là những lời hứa sáo rỗng về văn hoá, những dự định tốt đẹp nhiều khi
trở thành những viên đá lát đường để xuống địa ngục, chúng ngăn cản
nhiệm vụ nghiêm túc trong việc đánh giá chúng ta là ai và chúng ta thực
sự muốn gì. Nếu chúng ta mất thời gian để tưởng tượng về vẻ đẹp lý tưởng
hay sự tự cải thiện mình, nó sẽ rút cạn sinh lực và đánh lạc hướng sự
chú ý của chúng ta khỏi những mục tiêu nghiêm túc và có khả năng thành
công hơn.
Trong khi không ai chối cãi vai trò của cơ hội trong
công việc của con người, nếu chúng ta chỉ ngồi chờ cơ may xảy ra với
mình thì thật quả là quá lười biếng. Lại một lần nữa, con người ngần
ngại chịu trách nhiệm, thích biện hộ dễ dãi để tránh sự nghiêm khắc xem
lại mình. Đây là một dạng tự khinh mình khác mà kết quả chẳng đi đến đâu
cả. Tất nhiên là cũng có những sự ngẫu nhiên xảy ra. Nếu một người nào
đó bị sét đánh ở một nơi đồng không mông quạnh thì chúng ta khó có thể
trách anh ta được. Nếu anh ta bị sét đánh khi đang đứng dưới một gốc cây
thì người ta có thể đặt dấu hỏi về kiến thức của anh ta về điện.
Hàng
ngày, chúng ta phải đương đầu với những ví dụ như «chết vì ngu ngốc».
Lái xe khi đang say, các bệnh liên quan đến hút thuốc hay béo phì, tai
nạn do sử dụng vũ khí... tất cả chỉ là những lỗi lầm ngu ngốc và chúng
nhắc nhở chúng ta về sự dễ bị thương tổn của mình khi làm những hành
động tự phát mà không suy nghĩ. Thế mọi người thường tự nhủ điều gì về
những sự liều lĩnh này? Nếu chúng ta hiến dâng đời mình vì người khác
hay vì một lý tưởng thì chúng ta đang hành động một cách can đảm.
Nhưng
khi San cho Panza quan sát Đôn Quixote, anh ta nói: «Chết mà không có
lý do tốt đẹp biện hộ thì thật là một tội lỗi lớn nhất».
Sự
thật không giúp cho chúng ta trở nên tự do nhưng nói dối nhân danh sự dễ
dàng nhất thời thì rõ là điều ngu ngốc. Những sự lừa gạt như vậy có vẻ
như là sự khởi đầu của sự không trung thực. Không ai khác ngoài chính
chúng ta bị lừa hay thiệt thòi nhưng những quyết định của cuộc sống
không được dựa trên hiện thực sẽ luôn sai lầm. Tự nhìn mình một cách
thẳng thắn thì có thể là đau đớn hoặc thậm chí không thể làm được nhưng
khó mà sống một cách yên lành nếu bạn không hành động theo lẽ phải và sự
hợp lý. Chỉ khi những ước mơ của chúng ta bị cọ sát với thực tế thì
tiếng kêu chói tai của nó mới làm cho chúng ta tỉnh ngộ hoặc điếc vĩnh
viễn trước tiếng gọi của cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét