Chương 9: Hai câu hỏi quan trọng nhất của cuộc sống là «tại sao có?» và «tại sao không?». Vấn đề là phải đặt ra câu hỏi nào.
Đòi
hỏi sự hiểu biết về việc tại sao chúng ta làm những điều này điều nọ là
điều kiện tiên quyết giúp bạn thay đổi. Điều này đặc biệt đúng khi nói
chuyện về những mô hình lặp đi lặp lại về hành vi không có hiệu quả đối
với chúng ta.<!--more-->
Socrates đã ngầm ám chỉ điều này khi ông nói: «Cuộc sống
mà không có sự tự kiểm soát là không đáng sống». Nhiều người trong số
chúng ta đã không theo lời khuyên của ông như một lời chứng đối với công
việc đầy khó khăn và những sự hổ thẹn tiềm ẩn mà những sự tự kiểm soát
như vậy gây ra.
Lý do tại sao chúng ta làm một điều gì, chúng
ta sống như thế nào? Thường rất mơ hồ. Chúng ta tưởng tượng rằng thái độ
cư xử của chúng ta là một vấn đề lựa chọn về lương tâm. Sự đóng góp chủ
yếu của Freud với tâm lý học chính là lý thuyết của ông về trí tuệ vô
thức, hoạt động bên dưới sự nhận thức có kiểm soát của chúng ta và ảnh
hưởng đến hành vi của chúng ta. Đối với nhiều người, ý nghĩa của rất
nhiều điều họ làm quả là đáng sợ vì chúng là sản phẩm của những động cơ
mà chúng ta có thể không nhận thức được.
Điều này đặc biệt gây bối rối
khi người ta được yêu cầu giải thích giấc mơ và sự lỡ miệng nói ra những
ý nghĩ hay tự phát làm những điều mà chúng ta hầu như không muốn đối
mặt với chúng. Như khi tổng thống Nixon trong khi đọc diễn văn trước
quốc hội Mỹ. Ông ta đã nói: «Đã đến lúc để tống khứ ngài tổng thống đã
bị mất danh dự của chúng ta…Ô, tôi định nói là đưa ra hệ thống phúc lợi
xã hội». Hay như khi Condoleezza Rice bắt đầu một câu chuyện: «Khi tôi
đang kể cho chồng tôi... Khi tôi đang kể cho Tổng Thống Bush...».
Một
khi chúng ta nhận thức ra rằng quả thực có sự tồn tại dưới ý thức của
chúng ta sự pha trộn giữa những khao khát, những sự phản kháng và động
cơ ám ảnh đến hành vi của mình thì chúng ta nên tiến hành một bước quan
trọng để tự hiểu mình. Lại một lần nữa, đây là nơi của những nghịch lý.
Nếu chúng ta chối bỏ sự tồn tại của cuộc sống nội tâm (như Nixon đã từng
rất sợ các nhà thần học), chúng ta sẽ ngạc nhiên khi những nỗ lực duy ý
chí của mình bị sụp đổ (tại sao ông ta đã chọn để ghi băng và giữ những
cuộc đối thoại rất nguy hiểm sau đó đã phá hoại nhiệm kỳ tổng thống của
ông ta?).
Thờ ơ với sự tồn tại của những khuynh hướng mang
tính vô thức của mình sẽ có kết quả là những rắc rối. Đầu tiên chúng ta
nhận thấy hậu quả của những khuynh hướng đó là sự phá huỷ của những mô
hình ứng xử, chúng ta sẽ rất ngạc nhiên khi thấy mình cứ lặp đi lặp lại
một sai lầm nào đó.
Lấy một ví dụ về văn hoá, cái gì khiến cho
một người phụ nữ chọn một loạt đàn ông giống như cha cô ta - cũng
nghiện rượu và lạm dụng cô? Hay tại sao một người đàn ông lại luôn chấm
dứt các công việc của mình với cùng một kết thúc bất hạnh xuất phát từ
mâu thuẫn với sếp? Để thay đổi những mô hình có tính thói quen sai lầm
như vậy đòi hỏi người ta trước hết phải nhận thức được cái mô hình đó.
Mọi người có xu hướng chống lại điều này, thích đề lỗi cho sự trùng hợp
ngẫu nhiên hay đơn giản là tìm cách đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Cho nên nếu người đàn ông của chúng ta luôn có rắc rối với nhà chức
trách như là các vé phạt quá tốc độ thì anh ta sẽ rất khó giải quyết
những khó khăn của mình trong công việc.
Nếu mọi người ngần
ngại khi trả lời câu hỏi «Tại sao?». Trong cuộc đời họ, họ cũng có xu
hướng gặp rắc rối với câu hỏi «tại sao lại không?». Câu hỏi sau có bao
hàm sự liều lĩnh. Đờ đẫn vì thói quen và sợ thay đổi cho nên hầu hết
chúng ta đều có thái độ tránh sự liều lĩnh. Chúng ta có xu hướng hành
động như thể là mình rất dễ bị xúc phạm và cần phải được bảo vệ, đặc
biệt là trong các hoạt động liên quan đến nỗi sợ bị từ chối. Người ta sẽ
nghĩ rằng những nỗi sợ như thế sẽ giảm bớt theo tuổi tác và kinh nghiệm
nhưng thực ra, điều xảy ra lại luôn là ngược lại. Một trong những sự
theo đuổi thông thường và quan nhất - nỗ lực để tìm kiếm bạn đời khi đã
bước vào tuổi trung niên - được coi là khó khăn và đáng sợ nhất, cả một
gánh nặng của sự trốn tránh và ngần ngại!
Cuộc đấu tranh chống
lại sự cô đơn thường gắn liền với sự tuyệt vọng. Con số những điểm làm
mối qua internet đã chứng tỏ nhu cầu cấp thiết của việc tìm bạn đời. Khó
mà cảm thấy ham muốn và tự tin đủ để hẹn hò khi người ta đã vào tuổi
trung niên, ngay cả vốn từ vựng của chúng ta cũng như đang phản bội
chúng ta: «Bạn trai», «bạn gái» dường như có vẻ không hợp lắm với những
người đã 40 hay 50 tuổi. Trong khi đó, những dịch vụ mang tính văn hoá
này thường liên quan đến tuổi trẻ và vẻ đẹp, người ta sợ tuổi tác làm
giảm giá trị của những người lớn tuổi cho nên làm quen qua mạng khiến
người ta cảm thấy dễ hơn.
Khi được làm quen với những điều
mới, câu hỏi nên đặt ra là «tại sao không?» nhưng những người thường tự
bảo vệ mình để chống lại sự thất vọng lại hay đặt ra câu hỏi «tại sao?».
Điều này dẫn đến những lời biên hộ vô tận về việc họ không nắm lấy cơ
hội sẵn có để tự thay đổi. Nhiều người chọn sự tiếp tục cô đơn hơn là
chấp nhận nhiệm vụ khó khăn để làm quen những người bạn mới vì nỗi sợ bị
từ chối. «Tất cả những người đàn ông tốt đều có vợ cả rồi» hay «Ôi sao
phụ nữ mang theo nhiều thứ thế nhỉ?» là những lời tự biện hộ mà tôi
thường nghe thấy.
Tôi thường hỏi những người ngại liều lĩnh
là: «Đâu là cơ hội lớn nhất mà bạn đã từng thử?». Mọi người bắt đầu nhận
ra cuộc sống an toàn mà họ lựa chọn có hậu quả thế nào. Cách mà mọi
người tự thử thách - chơi thể thao, du lịch vòng quanh châu Âu, tham gia
nghĩa vụ quân sự - là những điều ít xảy ra nhất. Khi chúng ta để cho
nỗi ám ảnh về an ninh và an toàn lấn át mình, chúng ta đã đánh mất óc
phiêu lưu. Cuộc sống là một canh bạc mà chúng ta không chơi với quân bài
nhưng chúng ta vẫn bắt buộc phải chơi canh bạc đó với hết khả năng của
mình.
Làm sao chúng ta có thể giữ thăng bằng giữa nguy cơ phạm
lỗi với sự cô đơn chắc chắn nếu chúng ta chơi canh bạc ái tình an toàn?
Không nơi nào trong cuộc đời của chúng ta mà những sự hài hước cực đoan
ở một bên, căng thẳng ở bên kia lại nguy hiểm đến thế. Không giống như
hầu hết các trò chơi, kết quả của trò chơi này là phần thưởng cho mỗi
bên tham gia. Nếu chúng ta chơi nó như thể đây là một cuộc cạnh tranh,
chúng ta sẽ thua. Và tuy nhiên, làm sao mà chúng ta có thể tin chắc rằng
đối tác của chúng ta cùng chia sẻ quan điểm với mình?
Đây
chính là nơi mà chúng ta phải chấp nhận sự liều lĩnh, đôi khi rất nhiều
nếu chúng ta muốn thắng. Nếu không hành động, chúng ta làm sao có thể
mong đợi trở nên khéo léo từ lúc khởi đầu. Mọi người chấp nhận ý tưởng
về việc học chơi thể thao với giá là những lần phạm lỗi đau đớn trước
khi chúng ta trở nên thành thạo. Không ai mong đợi để giỏi về môn trượt
tuyết nếu không bị ngã nhiều lần. Thế mà nhiều người đã ngạc nhiên về
nỗi đau thường kèm theo những nỗ lực của chúng ta khi đi tìm một người
nào đó xứng đáng với tình yêu của mình.
Chấp nhận sự liều lĩnh
cần thiết để đạt được mục tiêu là một hành động can đảm. Còn khi bạn từ
chối làm điều đó để bảo vệ trái tim mình khỏi bị tổn thương là một hành
động tuyệt vọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét