Lời nói đầu
Của Elizabeth Edwards
Tám
năm qua, Gordon Livingston là một trong những người quan trọng nhất đời
tôi, thế mà tôi mới chỉ gặp ông có một lần.
Cả hai chúng tôi đều không
còn trẻ nhưng chúng tôi là những người được hưởng lợi từ kiểu giao tiếp
của những người trẻ tuổi: Chúng tôi gặp nhau trên Internet, qua một cộng
đồng trên mạng giành cho những bậc cha mẹ bất hạnh. Ông và một số người
khác chính là những người mà tôi cần khi con tôi mất, những người thực
sự hiểu khoảng trống mà tất cả chúng ta đang rơi vào, và đang cố gắng –
đôi khi nửa vời để bám giữ.
Không lời nào kể hết sự hùng biện
của Gordon có ý nghĩa như thế nào trong những tháng ngày đó. Chính
Gordon đã rơi vào tình huống khó khăn không bút nào tả xiết tương tự hai
lần. Tôi đã được Chúa Trời ban phước khi may mắn được Gordon Livingston
giúp đỡ với sự chỉ dẫn đúng đắn và sự thông cảm ấm áp. Mặc dù những lời
của ông có vẻ khẳng định nhưng Gordon không thuyết giáo hay đánh giá:
Ông soi sáng nơi tôi đang đứng để tôi có thể thấy mình và thế giới xung
quanh rõ hơn và rồi ông thắp sáng và giúp tôi thấy được những bước đi
trong cuộc sống mà tôi cần để có được cuộc sống có ích hơn.
Cài
mà tháng năm dạy tôi về Gordon Livingston là dù tình hình có tồi tệ đến
đâu cũng không thành vấn đề, những điều mà chúng tôi chia xẻ giống như
là cô bé Alice ở xứ sở kỳ diệu. «Tôi quá nhỏ hoặc tôi quá lớn, không có
gì giống như lẽ ra nó phải như vậy» - Giọng nói thực tế của Gordon
Livingston thể hiện một trí tuệ vĩ đại hơn cả chính cuộc đời phi thường
của ông đã thể hiện. Bài viết trong cuốn sách này đem lại cho độc giả
một điểm nhìn mà tôi là người may mắn được hưởng trong vòng tám năm qua.
Đây chính là cuốn sách mà tất cả chúng ta đều có thể tiếp cận khi chúng
ta cần một giọng nói quan tâm – như tôi thường lần giở tập thư điện tử
và thư qua bưu điện – khi tôi cần một giọng nói chắc chắn và đáng tin
cậy, đầy hy vọng nhưng không phải lúc nào cũng sẵn lòng đưa ra sự bảo
đảm. Ông đã từng viết cho tôi rằng: «Tất cả những điều mà tôi biết là
cái mà tôi cảm thấy và hy vọng». Đó chính là những lời mà Gordon
Livingston thường nói. Dường như ông biết tất cả những điều mà tôi và
bạn cảm nhận và hy vọng, điều gì là chân thực và điều gì có thể đạt
được. Gordon Livingston cũng tiếp tục là một phi công: «Tôi hy vọng rằng
khi máy đo tốc không khí tới sáu mươi, tôi vẫn có thể kéo cần lái và
mọi sự sẽ ổn thỏa. Tôi có những nhà vật lý để giải thích cho tôi hàng
trăm lần về điều đó. Bernoulli là người hoàn toàn đúng. Nhưng nó dường
như là một phép lạ». Và những lời nói đó là đúng đắn bởi vì dù những
trải nghiệm của ông rất đau đớn, Gordon Livingston vẫn giữ được niềm tin
vào những ai ngây thơ trong trắng.
Như tôi đã nói với các
bạn, những bài viết của Gordon Livingston khiến tôi nhớ tới một phim
truyền hình: «Bạn của bạn sẽ không nói với bạn…Nhưng chúng ta không như
vậy và chúng ta sẽ nói». Phải, có thể đó chính là những điều mà người
bạn thật sự sẽ làm: Nói những điều hơi khó nghe mà chúng ta cần biết để
trở nên mạnh mẽ hơn, tốt hơn, hào hiệp hơn, can đảm hơn, tử tế hơn. Có
thể là không dễ chịu khi nghe những lời mà Gordon Livingston phải nói.
Ông sẽ kéo bạn ra khỏi chiếc ghế thoải mái mà bạn mong đợi được ngồi và
xem TV cho đến khi ánh sáng vụt tắt – tất nhiên là vì sự tốt đẹp của
chính bạn rồi. Đồng thời, ông cảnh báo chúng ta rằng chúng ta có thể
kiểm soát được rất ít, ông nhắc chúng ta nhớ rằng chúng ta không bao giờ
có thể tránh khỏi hậu quả của sự lựa chọn của chính mình. Giống như một
bậc phụ huynh thông thái, ông chỉ cho chúng ta hướng đi đúng…Với một
chiếc găng tay bằng nhung.
Gordon Livingston và tôi tới từ
những thế giới khác nhau và chúng tôi có những triển vọng về cuộc sống
khác nhau. Thậm chí ngay cả khi chúng tôi đang làm một vấn đề chung,
chúng tôi vẫn bất đồng – về một vài vấn đề trong các bài viết này chẳng
hạn. Tôi đánh giá cao việc ông đã bày tỏ những tranh luận của mình một
cách rất lịch thiệp, không có sự áp đặt và bất lịch sự như thường xảy ra
trong những cuộc tranh luận đương đại. Tuy nhiên, trước sự cương quyết
của tôi mỗi khi chúng tôi bất đồng, ông vẫn cố gắng hết mức để bảo vệ ý
kiến của mình.
Tôi rất hài lòng khi có cơ hội để viết lời nói
đầu này, để giới thiệu về Gordon Livingston với những ai còn chưa biết
được tài năng đặc biệt của ông. Và trên hết, tôi rất biết ơn khi một lần
nữa có dịp nhắc lại những lời của con trai Gordon Livingston nói với
cha mình khi cậu bé sáu tuổi đang hấp hối nơi giường bệnh (những phép lạ
của y học đã không xảy ra mặc dù cha con cậu xứng đáng được hưởng):
«Cha ơi, con rất yêu giọng nói của cha».
Là một người yêu
thương nồng nhiệt con trẻ, một luật sư bào chữa đầy tài năng. ELIZABETH
EDWARDS rất năng động trong nhiều hoạt động cộng đồng và từ thiện, bao
gồm cuộc diễu hành quyên góp March of Dimes, University of North
Carolia, Board of Visitors, Sách cho trẻ em, Quĩ Wade Edwards
Foundation. Bà là vợ của John Edwards và là mẹ của bốn đứa con: Wade đã
mất năm 1996, Cate, Emma Claire và Jack.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét