Chương 22: Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả trong cái chết
Tôi
là một người cha đã hai lần mất con. Trong thời gian có mười ba tháng,
tôi đã mất con trai cả vì cháu tự sát và con trai út vì bệnh máu trắng.
Nỗi đau đớn đã dạy tôi nhiều điều về sự mong manh của cuộc sống và sự
tận cùng của cái chết.
Mất một điều có ý nghĩa đối với tất cả chúng ta
là một bài học giữa sự vô vọng, tủi nhục và sống sót. Sau khi bị tước bỏ
mọi ảo ảnh về việc có thể kiểm soát cuộc sống, tôi đã neo đậu, tôi phải
quyết định vấn đề nào vẫn còn đáng quan tâm. Tôi nhanh chóng nhận ra
rằng những điều hiển nhiên nhất -Tại sao lại là các con trai của tôi?
Tại sao lại là tôi?- thật là vô nghĩa vì chúng không giúp ta tránh khỏi
số phận. Tất cả những sự hấp dẫn của sự công bằng đều là tưởng tượng mơ
hồ.
Tôi đã được chỉ dẫn bởi những người cũng phải chịu đau khổ
như tôi, những người mà tôi yêu và những ai đã từng chịu đựng những mất
mát không gì có thể bù đắp nổi để tìm ra lý do tiếp tục sống. Giống như
tất cả những ai đã từng phải đau đớn mất mát, tôi học cách để căm ghét
thực sự từ «khép lại», với hành động đó, tôi tìm thấy một sự thật rằng
sự đau thương là một tiến trình hữu hạn mà chúng ta có thể hồi phục từ
đó. Ý tưởng rằng tôi sẽ tới được một giai đoạn trong đó tôi không còn
nhớ con và day dứt vì đau thương nữa là không thể có và tôi đã từ bỏ nó.
Tôi phải chấp nhận sự thật rằng tôi sẽ không bao giờ còn là con người
như cũ, rằng một phần trong trái tim tôi, có thể là phần tốt đẹp nhất đã
bị cắt rời và chôn vùi cùng với các con tôi. Thế thì cái gì vẫn còn
lại? Đây là câu hỏi đáng phải suy nghĩ.
Gregory Peck, trong
một cuộc phỏng vấn nhiều năm sau khi con trai ông mất đã nói: «Tôi không
nghĩ đến cháu hàng ngày; tôi nghĩ đến cháu hàng giờ mỗi ngày». Với thời
gian, bản chất của những ý nghĩ này thay đổi, từ những hình ảnh về sự
ốm đau. chết chóc, ký ức sẽ dịu lại khi nhớ đến tất cả những gì mà cuộc
sống đã chứa đựng về những người thân yêu đã mất đi.
Nỗi đau
thương là một chủ đề mà tôi phải biết rõ. Quả thật nó là chủ đề trong
cuộc sống của tôi một thời gian khá dài. Tôi đã viết một cuốn sách về
nó, cố gắng để tìm thấy con đường đi cho mình. Cái tôi đã học được là
không có con đường nào đi vòng quanh sự thương đau; bạn chỉ có thể đi
xuyên qua nó. Trong cuộc hành trình đó, tôi đã kinh qua nỗi tuyệt vọng, ý
muốn tự sát và biết rằng tôi không cô đơn. Chắc chắn rằng không thể có
sự an ủi trong lời nói, tôi đã nhận thức ra rằng lời nói, của tôi hay là
của những người khác, là tất cả những gì tôi đóng khung kinh nghiệm của
chính mình, trước tiên với nỗi tuyệt vọng và cuối cùng là một niềm tin
mong manh rằng cuộc sống của tôi vẫn còn ý nghĩa.
Mười ba năm
sau. các con trai tôi, mặc dù đã bị thời gian làm cho đông cứng, nhưng
vẫn là một sự hiện diện sống động đối với tôi. Tôi đã hầu như tha thứ
cho chính mình vì đã không thể cứu được các cháu. Tôi đã thấy mình già
đi mà không có chúng. Các con tôi sẽ không chôn cất tôi như tôi đã nhận
ra một cách chắc chắn. Tôi đã từng run lên khi phải nhắc tới lòng tin
vào một vũ trụ có trật tự và một vị Chúa Trời công bằng. Nhưng tôi đã
không đánh mất niềm tin vào tình yêu của mình cũng như lòng mong mỏi của
tôi với tất cả, vô điều kiện và tôi sẽ thấy lại tất cả.
Đây
chính là những gì đã trôi qua trong sự chờ đợi và hy vọng: Những ai mà
chúng ta mất đi sẽ khơi dậy tình yêu mà chúng ta không biết là mình có
trong chúng ta. Những sự thay đổi vĩnh viễn này là di sản họ để lại, là
món quà của họ cho ta. Nhiệm vụ của chúng ta chính là chuyển tình yêu đó
cho những ai vẫn cần đến chúng ta. Bằng cách này, chúng ta vẫn còn sự
trung thành với ký ức về họ.
Trong đám cưới của con gái mình, tôi đã mượn một vài suy nghĩ của Mark Helprin và viết nên những lời như sau:
«Tình
yêu giữa cha mẹ và con cái phụ thuộc rất nhiều vào sự tha thứ. Chính sự
không hoàn hảo của chúng ta đã khiến chúng ta có tư cách là con người
và lòng tự nguyện của chúng ta để khoan dung với những người trong gia
đình và bản thân. Chúng ta đã làm giảm nhẹ những sự đau thương vì tình
yêu thường làm chúng ta trở nên dễ tổn thương với chúng. Trong những
giây phút như thế này chúng ta chào mừng phép lạ giữa hai người đã tìm
thấy nhau và đã cùng nhau tạo ra cuộc sống mới. Nếu tình yêu quả thật có
thể vượt qua cái chết thì nó chỉ có thể làm điều đó qua ký ức và sự
hiến dâng. Ký ức và sự hiến dâng- với nó trong trái tim bạn dù đã từng
bị tan vỡ, bạn sẽ cảm thấy đủ đầy và bạn sẽ ở lại trong cuộc đấu tranh
cho đến giây phút cuối».
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét