Chương 1: Nếu bản đồ không hợp với địa hình có nghĩa là bản đồ sai.
Đã
lâu lắm rồi, khi tôi còn là một thiếu úy trẻ trong phi đoàn số 82. Lúc
ấy tôi đang cố gắng định hướng tại vùng Fort Bragg, North Carolina.
Khi
tôi đang nghiên cứu bản đồ, thượng sĩ của trung đội tôi, một cựu chiến
binh trong số các hạ sĩ quan tiến lại gần: «Thiếu úy đã tìm ra nơi chúng
ta đang đứng chưa?», anh ấy hỏi. Tôi trả lời: «Theo bản đồ thì chỗ này
lẽ ra phải có một ngọn đồi ở đây những tôi không trông thấy nó, thưa
ngài». Anh ấy nói: «Nếu bản đồ không hợp với địa hình thì có nghĩa là
bản đồ sai». Ngay lúc ấy tôi cũng biết là mình vừa mới nghe thấy một
chân lý cơ bản.
Nhiều năm nay tôi thường lắng nghe câu chuyện
của những người khác, đặc biệt là khi có chuyện gì rắc rồi, tôi đã học
được rằng con đường mà chúng ta đi trong cuộc đời bao gồm những nỗ lực
khiến cho những chiếc bản đồ mà chúng ta tự vẽ ra trong đầu mình phù hợp
với địa hình mà chúng ta đang đi. Về lý thuyết, điều này xảy ra khi
chúng ta khôn lớn. Cha mẹ chúng ta dạy chúng ta, chủ yếu là qua những ví
dụ, những điều mà họ biết. Không may mắn thay, hiếm khi chúng ta có thể
chấp nhận hoàn toàn những bài học này. Thường thường, qua cuộc sống của
cha mẹ chúng ta, chúng ta biết thật vô ích để làm một cuộc điều tra hay
bắt chước vì phần lớn những điều chúng ta biết đều tới qua một tiến
trình thử nghiệm và lầm lạc đau đớn của chính chúng ta.
Hãy
lấy ví dụ về một nhiệm vụ quan trọng trong cuộc sống mà hầu hết chúng ta
đều có thể sử dụng những lời chỉ dẫn là lựa chọn và sống cùng bạn đời.
Sự thật chỉ ra rằng hơn một nửa các cuộc hôn nhân đã chấm dứt trong ly
hôn và nói chung, chúng ta không được giỏi giang lắm khi thực hiện bổn
phận này. Khi chúng ta xem xét mối quan hệ của cha mẹ chúng ta, chúng ta
cũng thấy khó mà chắc chắn về điều đó. Tôi thấy rất ít người thỏa mãn
với những điều họ thấy trong gia đình họ, thậm chí ngay cả khi những
cuộc hôn nhân của cha mẹ họ có kéo dài hàng thập kỷ đi nữa. Thông
thường, những người có cha mẹ vẫn đang sống cùng nhau mô tả mối quan hệ
của họ như là một cái gì đó đáng chán, những sự cộng sinh đầy mâu thuẫn
có mùi vị kinh tế mà thiếu sự vui sướng và thỏa mãn về tình cảm.
Có
thể là việc dự đoán một người sẽ như thế nào và chúng ta sẽ thích họ
đến mức nào sau năm năm (ít hơn nhiều so với năm mươi năm – khoảng thời
gian ta định sống với họ sau khi cưới) là không thể được và chúng ta
buộc phải chấp nhận một sự thực rằng xã hội đang biến chuyển theo hướng
hôn nhân chỉ có một vợ một chồng nối tiếp nhau. Chúng ta cũng nhận thức
ra rằng mọi người luôn thay đổi và thật là ngây thơ để mong đợi tình yêu
thời tuổi trẻ kéo dài mãi. Vấn đề là kiểu hôn nhân một vợ một chồng
liên tiếp thì không phải là mô hình thật tốt cho việc nuôi dạy con cái
bởi vì nó không cung cấp sự chắc chắn và an toàn mà đứa trẻ cần phải có
để nó bắt đầu xây dựng những tấm bản đồ riêng của mình về việc cuộc sống
hoạt động như thế nào.
Chúng ta đã quen nghĩ về tính cách
theo một hướng. «Anh ta là người có cá tính» chẳng hạn – là một lời
tuyên bố về việc một người có vẻ thân thiện và vui vẻ. Trong thực tế sự
định nghĩa thật sự về cá tính phải bao gồm cả thói quen suy nghĩ, cảm
xúc lẫn mối quan hệ với người khác. Hầu hết mọi người trong chúng ta
biết là mọi người khác nhau về những đặc điểm nhất định: Sôi nổi, thích
các chi tiết, khoan dung cho sự buồn chán, sẵn lòng giúp đỡ người khác,
lòng quyết tâm và vô số những tính cách khác nữa… Cái mà hầu hết mọi
người không nhận thức ra, tuy nhiên, chính là phẩm chất mà chúng ta đánh
giá cao: Sự tử tế, lòng khoan dung, khả năng cam kết với người khác –
thì lại là sự phân bố không phải là ngẫu nhiên. Chúng có xu hướng tồn
tại như những nét tính cách mà chỉ có thời gian và sự duy lý mới có thể
nhận thức ra được.
Nói một cách khác, những đặc tính ít đáng
mong đợi hơn như: Sự bốc đồng, coi mình là trung tâm, dễ nổi giận thì
lại thường tạo thành nhóm mà ta có thể nhận ra được. Chúng ta thường gặp
rất nhiều khó khăn trong việc phát triển và giữ vững những mối quan hệ
cá nhân là so sự thiếu hiểu biết về bản thân và cả những người khác,
chính những cá tính đó đã khiến người ta trở thành một ứng viên tồi cho
những mối quan hệ gắn bó mật thiết.
Nghề bác sĩ tâm thần là
phân loại những rối loạn về nhân cách. Tôi thường nghĩ rằng phần này của
cuốn sách của chúng ta đặt tên là «những người cần tránh». Rất nhiều
nhãn hiệu mà người ta gán cho những người như vậy: Nào là lập dị, ích
kỷ, tự ái, phụ thuộc và vân vân tạo nên một danh sách về những người gây
khó chịu như đa nghi, ích kỷ, độc đoán, bóc lột người khác…Đây là những
người mà mẹ bạn thường cảnh báo bạn (đôi khi không may mẹ bạn lại chính
là người như vậy). Họ hiếm khi tồn tại dưới dạng mà người ta có thể dễ
dàng nhận biết theo thống kê nhưng khổ nỗi, biết làm thế nào để nhận ra
họ sẽ giúp cho bạn khỏi bị đau lòng nhiều phen.
Tôi nghĩ rằng
cũng rất có ích nếu chúng ta có thể lập ra một cuốn sổ tay về những tính
cách quí báu mô tả những phẩm chất đáng được nuôi dưỡng trong chính con
người chúng ta và để tìm ra bạn bè và người chúng ta yêu. Trên hết phải
là lòng tốt, sự tình nguyện hiến dâng vì người khác. Phẩm chất đáng mơ
ước này vượt lên trên các tính cách khác, bao gồm cả khả năng thương
người và biết yêu. Những định hướng sai lầm nhất trên tấm bản đồ cuộc
đời của chúng ta chính là cảm giác buồn rầu, sự giận dữ, sự phản bội, sự
nhạc nhiên và sự mất phương hướng. Khi những cảm xúc này hiện lên trên
bề mặt là lúc chúng ta cần nghĩ về khả năng định hướng lại của trí tuệ
của chúng ta và làm thế nào để sửa chữa nó. Cầu mong chúng ta không lặp
lại mô hình của những người đã lãng phí thời gian để nhận ra rằng chúng
ta chỉ có sự an ủi duy nhất khi chúng ta thất bại là những kinh nghiệm
đau đớn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét