Chương 14: Tình yêu chân chính là quả táo trên vườn địa đàng.
Trong
Kinh Thánh, chính là khi bị rơi từ Thiên đàng xuống, không được hưởng
những ơn lành của đức Chúa mà Adam và Eva bị lưu đầy và từ đó có con
người chúng ta: dù tò mò, yếu đuối và khao khát vì nhau nhưng chúng ta
vẫn trung thành với Đức Chúa Trời.
Chính là vì trái cấm mà họ không thể
kháng cự. Liệu có đáng không khi mà chúng ta từ một tình trạng hoàn hảo,
trần truồng và bất tử biến thành những người phải lao động và biết xấu
hổ? («Con chỉ có thể ăn miếng bánh mì có được từ mồ hôi chảy ròng trên
mặt con»).
Sự phát triển bình thường của con người hiện diện
cho một câu chuyện dài lâu về sự sa ngã. Thời thơ ấu là hàng loạt những
ảo ảnh tan vỡ, theo đó, chúng ta trưởng thành dần từ những đứa trẻ tin
vào niềm tin ngây thơ đến thực tại tàn nhẫn. Từng ảo ảnh một rời bỏ
chúng ta như những ý niệm về ông già Nôel, chiếc răng thần tiên, sự hoàn
hảo của cha mẹ và sự bất tử của chính mình. Khi chúng ta cố tìm sự thoả
mãn trong những ý tưởng trẻ thơ đó, chúng được thay thế bởi một ý nghĩa
khác, nhờ có Adam và Eva, cuộc sống là một cuộc đấu tranh, đầy những
nỗi đau và mất mát và kết thúc thật tồi tệ.
Khi bạn nghĩ về
điều đó, đáng chú ý rằng, thay cho việc sợ hãi tuyệt vọng bởi những hoàn
cảnh đáng sợ đó, chúng ta cứ khăng khăng bám lấy việc thử nghiệm để có
được hạnh phúc từ những khoảnh khắc ngắn ngủi của chúng ta khi tồn tại
trong cuộc sống. Và trong số tất cả những cách mà chúng ta theo đuổi
điều đó, chính là nhờ sự gắn bó với nhau mà chúng ta trở nên những người
gần gũi nhất (từ «gắn bó» thật là một từ tuyệt vời, nó có thể mô tả
được những điều đối nghịch: chia lìa thành từng mảnh và gắn với nhau rất
nhanh).
Mark Twain, trong Nhật ký của Eva đã để cho nàng
phát ngôn khi bị giáng xuống trần: «Khi tôi nhìn lại, Khu vườn Địa đàng
đã trở thành một giấc mơ đối với tôi. Nó thật là đẹp, đẹp vô song, đẹp
không bút nào tả xiết; và giờ đây Thiên Đàng đó đã mất và tôi sẽ không
bao giờ còn nhìn thấy nó nữa. Khu vườn đã mất nhưng tôi đã tìm ra chàng
và tôi hài lòng».
Không ai có thể, cả tôi cũng vậy. có thể bị
tình yêu rời bỏ mà không có chút cay đắng khi nghĩ về cách mà mọi người
lựa chọn những người mà họ định gắn bó cuộc đời cùng. Tôi đã hỏi rằng:
nếu người này hoàn toàn khác thì bạn có quyết định gắn bó suốt đời với
anh ta hay không. Chẳng hạn như bạn có tin rằng anh ta xứng đáng là cha
của con cái bạn hay không? Liệu bạn có nghi ngờ về sự chung thuỷ, sự bền
vững và tình yêu mà anh ta giành cho bạn hay không? Những cuộc thảo
luận như vậy luôn hé lộ sự ngu ngốc và nông cạn của chính bạn khi còn
trẻ.
Có thể đây chính là một ví dụ tốt về việc chúng ta đã
trưởng thành lên. Rất ít người mà tôi nói chuyện ngưỡng mộ những gì cha
mẹ họ đối xử với nhau về phương diện tình cảm và sự cam kết với nhau.
Trong thực tế, tôi thường nghe thấy sự mỉa mai về khả năng liệu có một
tình yêu dài lâu hay không dựa trên những điều mà mọi người quan sát
thấy ở thế hệ trước họ.
Dường như thật mỉa mai rằng khi mọi
người phải lòng nhau, người ta không coi chuyện trói buộc hay cam kết
với nhau là cần thiết. Họ chấp nhận rằng tiến trình mà chúng ta bị lôi
cuốn lại với nhau là huyền bí và không thể giải thích được. Mọi người
nói về những sự lôi cuốn về thể xác, những lợi ích được chia xẻ cùng
nhau, một loại «chất hoá học» huyền bí nào đó đã kéo họ lại với nhau và
làm cho họ quyết định chia xẻ cuộc sống cùng nhau. Mọi người xung quanh
chấp nhận điều này và đi trước cùng sự gắn kết và những nghi lễ đắt tiền
để chào mừng lúc họ khởi đầu sống chung cùng nhau. Ngược lại, khi họ
không còn yêu nhau nữa, nhu cầu giải thích về điều đó lại có vẻ rất cấp
thiết: Tại sao chuyện đó lại xảy ra? Ai là người có lỗi? Tại sao anh chị
không thể thành công trong việc kiếm tìm hạnh phúc cùng nhau? Câu trả
lời «Chúng tôi không còn yêu nhau nữa» không được coi là một câu trả lời
đầy đủ trong hầu hết trường hợp.
Thực ra, đây là vần đề của
sự giáo dục. Người ta nghĩ rằng một lĩnh vực quan trọng như vậy trong
hành vi của con người sẽ trở thành chủ đề để xem xét và nghiên cứu trong
các trường học. Simon và Garfunkel, trong bài hát của họ Kodachrome đã
tóm tắt việc học hành của họ ở trường trung học như sau: «Khi tôi nghĩ
về tất cả những thứ kinh khủng mà tôi đã học ở trường, thật là một điều
kỳ diệu là tôi vẫn còn có thể suy nghĩ như thường». Giữa đám mây mù của
những khóa học tương ứng đầy hạn chế như mỹ thuật công nghiệp, đại số,
giáo dục thể chất... người ta tìm kiếm trong vô vọng trong một khoá học
như vậy về cá tính và hành vi của con người những thông tin hữu ích về
việc làm thế nào để tránh những lỗi lầm nghiêm trọng trong sự lựa chọn
bạn bè và người yêu. Cho nên, giống như hầu hết cuộc đời, nhiệm vụ quan
trọng về chọn ai để yêu trở nên một ví dụ về việc thử nghiệm và học qua
những lần phạm lỗi. Giá mà những sự thử nghiệm ấy không đắt giá đến vậy!
Tôi có thể xem qua một giáo trình hướng dẫn xung quanh việc
«Kiếm tìm hạnh phúc». Những lời chỉ dẫn sẽ bắt đầu với một cuộc thảo
luận về việc định nghĩa tình yêu. Sau đó, người ta sẽ nói tới một vài
hướng dẫn về những rối loạn nhân cách khá điển hình cho những ai hầu như
chắc chắn sẽ làm bạn đau lòng. Sau đó, người ta có một phần tiếp theo
được gọi là «Đặc điểm của một người bạn đời lý tưởng». Lòng tốt và sự
thông cảm và làm thế nào để nhận ra sự hiện diện của những đặc tính như
vậy sẽ được học viên thảo luận.
Cuối cùng, chúng tôi sẽ mời
những giáo viên thỉnh giảng vốn là những người phải trải qua những kinh
nghiệm ly hôn cay đắng cũng như những ai có hôn nhân thành công lâu dài.
Những người thành công được lựa chọn cẩn thận hơn. Khi tôi lắng nghe
những lời khen từ những người lớn tuổi đã từng lấy nhau từ năm mươi, sáu
mươi năm hoặc lâu hơn nữa khi họ trả lời những câu hỏi không thể tránh
được như «Thế nào là bí quyết của một cuộc hôn nhân thành công?», tôi
nhận thấy người ta thường đặt sự khoan dung đối với sự buồn chán lên
hàng đầu. Những câu trả lời như «Chúng tôi không bao giờ đi ngủ mà giận
dữ với nhau» hay «Sự khiêm tốn trong mọi việc» có vẻ như một vấn đề
triết học để tồn tại hơn là đem lại cho người ta sự vui sướng. Người ta
tự hỏi là tình yêu vô tận và luôn tươi mới ở đâu rồi?
Nếu
Ađam và Eva có điều gì để dạy chúng ta với việc họ từ bỏ phước lành của
Chúa thì đó chính là sự hoà hợp và sát cánh của hai con người, cái đã
đem lại cho chúng ta sự đền bù hàng đầu đối với tất cả những gánh nặng
của con người: lao động vất vả, những khó khăn gian khổ. thăng trầm
trong cuộc đời và sự nhận biết của chúng ta về cuộc đời ngắn ngủi hữu
hạn của mình. Thứ quả cấm ấy chứa đựng cái gì xứng đáng với việc chịu
đựng cơn giận dữ kinh hoàng của Chúa Trời? «Khu Địa Đàng đã mất nhưng
tôi đã tìm thấy chàng và tôi hài lòng với điều đó''.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét