Chào các bạn!

Tất cả các quyển sách trực tuyến, chúng tôi đều có sẵn Ebook và Audio book. Nếu có nhu cầu mời các bạn vào đây để tải: Hướng dẫn cách tải links trên các host TẢI EBOOK- AUDIO BOOK TỪ A --> Z


NQTVCCS - Tôi tập đi xe đạp….

Tôi lớn lên với một ước mơ cháy bỏng là mình có thể chạy được xe đạp như bao nhiêu người khác. Những ngày còn nhỏ, tôi luôn nghĩ chạy được xe đạp là một điều kỳ diệu.
Tôi cứ thắc mắc tại sao chiếc xe đạp chỉ có hai bánh thôi mà vẫn có thể đứng thẳng được và lăn bánh một cách ngon lành trên mặt đường như vậy. Tôi nhìn đám trẻ con trong xóm tập xe đạp mà ước gì mình cũng hiên ngang ngồi trên yên xe chạy vòng quanh những con đường ngoằn ngoèo trong xóm giống như chúng. Vậy mà, cho mãi đến gần đây, ở tuổi 47, những ước mơ của ngày xưa mới trở thành hiện thực. Sau một thời gian quá dài muốn tập đi xe đạp mà không làm sao đi được, tôi gần như mất hết mọi hứng thú thì giờ đây, những ước mơ ngày xưa như một lần nữa sống lại trong tôi…

Nhớ có một lần, tôi nằm mơ thấy mình được ngồi trên yên một chiếc xe đạp và bay lên không trung, hướng về phía mặt trời lặn. Đó là một cảm giác bay bổng rất tuyệt vời, khi những ngọn gió mát dịu mơn man trên da mặt của tôi, tóc tai bay bồng bềnh và khi nhìn xuống phong cảnh bên dưới ta sẽ thấy nhỏ dần, mờ dần khi càng lúc ta càng bay vút lên trên cao. Đang bay như vậy, đột nhiên, tay lái xe đạp quẹo ngang, tôi không vững tay lái và bắt đầu rơi xuống, té sấp mặt xuống đất. Chiếc xe đạp đè nặng trên đôi vai tôi. Thế là tôi tỉnh giấc. Dù cho giấc mơ kết thúc chẳng có hậu nhưng tôi thức dậy với một cảm giác thật tuyệt vời. Tôi chỉ muốn leo ngay lên yên một chiếc xe đạp nào đó để được bay lên một cách thoải mái, tự do như trong giấc mơ của tôi. Thế nhưng, lúc ấy tôi chẳng có chiếc xe đạp nào cả.

Rồi trong một giấc mơ khác, tôi mơ thấy mình đang bị một đám đông rượt đuổi. Dường như họ muốn làm điều gì đó thật tồi tệ với tôi. Tôi phải dồn người về phái trước, lấy hết sức bật và bay lên cao. Từ trên nhìn xuống, tôi thấy đám đông đang tức tối chửi rủa vì họ chẳng thể nào bắt được tôi nữa. Thế rồi, tôi tự hạ mình xuống thấp hơn một chút để trêu chọc họ, họ lại vươn những cánh ta dài đáng sợ để hòng chộp được tôi nhưng rồi tôi lại bay vút lên. Sự thích thú đó vẫn tiếp tục kéo dài thêm hơn bốn giờ đồng hồ nữa sau khi tôi đã thức dậy. Và những giác mơ đó càng khiến cho tôi ao ước mình được bay lên như thế nào!

Dù cho những giấc mơ tuổi thơ có viển vông đến thế nào đi chăng nửa, nó vẫn để lại những dấu ấn đậm nét trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Sau này, khi lớn lên, tôi hiểu rằng con người có thể dùng máy bay để bay lên cao. Thế nhưng, tôi vẫn thèm khát cái cảm giác bay tự do trên một chiếc xe đạp. Bởi vì, so với chuyện đi mấy bay thì việc bay trên một chiếc xe đạp sẽ tự do hơn nhiều, thú vị hơn nhiều…

Những ngày tôi còn nhỏ, xe đạp là một món đồ xa xỉ và chỉ có con nhà giàu mới có thôi. Cả ba chị em gái chúng tôi chơi thân với một cậu thiếu niên bên hàng xóm. Anh chàng có một chiếc xe đạp hai bánh to kềnh càng, đó là loại xe đạp dành cho người lớn với cái yên xe thật… khổng lồ. Chiếc xe đạp ấy quá cao so với chiều cao của chị tôi và chị tôi chỉ có thể đặt bàn chân lên một bàn đạp rồi thử đạp cà nhắc cà nhắc một bên chứ chưa bao giờ dám mạnh dạn giang hai chân ra để leo lên ngồi hẳn trên yên và đặt bàn chân còn lại lên chiếc bàn đạp còn lại phía bên kia.

Với dáng người vặn vẹo tập luyện trên chiếc xe đạp như thế, người tập xe đạp khó có thể giữ được thăng bằng lúc đầu. Nhưng mỗi lần thử “liều” mình ngồi lên yên thì thế nào cũng bị té lăn kềnh càng xuống đất. Những vết thâm tím, bầm dập khắp đầu gối, khắp tay chân là bằng chứng hùng hồn cho sự dũng cảm của người tập chạy xe đạp. Nhưng đó là chuyện của chị tôi. Còn tôi, mãi đến năm 6 tuổi, tôi vẫn chỉ nhìn chiếc xe đạp và mơ ước chạy được nó. Đối với tôi lúc này, chiếc xe đạp lại giống như một con quái vật rất đáng sợ khi mình chưa làm chủ được nó nhưng nếu như mình đã leo được lên trên lưng của nó rồi thì nó lại trở nên rất ngoan ngoãn.

Cuối cùng cũng đến ngày các chị tôi biết chạy xe đạp. Tôi nhìn các chị mà thèm khát. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Anh bạn hàng xóm nói với tôi:

- Em cũng có thể chạy xe được như các chị nếu sau này em lớn thêm lên một chút!

Anh ta còn hứa sẽ giúp tôi tập đi xe đạp…

Một vài đứa bạn học lớp 1 chung với tôi đã mua được những chiếc xe đạp nhỏ. Nhiều lần tôi nới với mẹ nhưng những chiếc xe đạp như vậy giá vẫn rất mắc. Còn nếu muộn xe của các bạn để tập chạy thử, tội rất ngại mình sẽ làm hỏng những chiếc xe ấy mất!

Hơn mười năm trôi qua, có một lần người yêu của chị hai tôi đến nhà chơi và anh ta có một chiếc xe đạp rất đẹp. Anh ấy đưa xe cho tôi và khuyến khích tôi cứ mạnh dạn tập thử. Anh giải thích rằng khi ngồi trên yên xe và thả xuống một cái dốc thoai thoải thì dễ dàng hơn là tập chạy xe ngược lên dốc vì khi đó, tôi chỉ việc tập trung chú ý và giữ vững tay lái chứ không cần phải lo lấy sức đạp hai chiếc bàn đạp dưới chân. Thế là tôi ngồi lên yên trước, anh ta ngồi ở yên sau thòng hai chân xuống đất và chúng tôi bắt đầu thả dốc. Con dốc trải dài thoai thoải và nhờ có anh “hộ tống” phía đằng sau nên tôi yên tâm thả dốc. Chao ôi! Cảm giác lần đầu tiên được ngồi trên yên xe đạp bay vi vu vi vu thật tuyệt diệu… dù tôi chỉ đi xe đạp bằng đôi chân của anh ấy mà thôi!

Thế nhưng, sau lần đó, niềm mơ ước được đi xe đạp của tôi đành phải tạm cất vào ngăn tủ. Không phải tôi sợ mình sẽ bị những thương tích bầm dập khắp người mà tôi ngại mình sẽ làm hỏng xe của người khác.

Nhiều năm trôi qua, tôi lo học hành và lập gia đình, chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện tập chạy xe đạp. Bây giờ, tuổi đã cao, tôi bắt đầu biết sợ. Tôi rất ngại nếu chẳng may mình bị té ngã trong khi tập thì biết làm sao? Mơ ước được tự đi xe đạp dường như đang trở thành mơ ước mà thôi, không thể trở thành hiện thực được! Hai đứa con trai của tôi biết được mơ ước của tôi. Chúng mua về một chiếc xe đạp cao vừa tầm với tôi và hướng dẫn tôi tập. Tôi từ chối. Tôi lo cho hai cái đầu gối sẽ bị bầm dập dù trong lòng vẫn thấy thích khi hình dung ra cảnh tượng mình điều khiển được chiếc xe đạp kia.

Chiếc xe đạp mới tinh ấy cứ để trong phòng riêng của tôi mãi đến hai năm sau. Bây giờ, không chỉ hai con mà ngay cả chồng tôi cũng khuyến khích tôi tập đi xe đạp. Anh nói rằng khi về già, cả hai vợ chồng cũng thỉnh thoảng cần đi xe đạp về đồng quê vì như vậy rất có lợi cho sức khỏe. Tôi “ngoan ngoãn” ngồi lên yên sau xe để chồng chở đi dạo vào mỗi buổi chiều và tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Đến một ngày, tôi quyết tâm leo lên xe để tập luyện với cảm giác vừa ghen tức với những người biết đi xe đạp quanh mình, lại vừa cảm giác tiếc nuối những ước mơ một thời tuổi trẻ của mình. Tôi cảm thấy mình không còn là “một đứa bé trong gia đình” nữa! Tôi mạnh dạn thật sự. Trong mắt tôi hiện lên hình ảnh mấy chục năm về trước, khi tôi nhìn thấy chị tôi tập đi trên chiếc xe đạp của anh bạn hàng xóm, khi tôi nhìn thấy chính mình đang thả dốc vi vu trên chiếc xe đạp của người yêu chị gái…

Hơn một tuần lễ, ngày nào tôi cũng tập chạy xe đạp. Tôi cũng vấp, cũng sảy chân và suýt ngã nhiều lần. Rồi có những lần tôi bị té thật sự nhưng tôi chẳng biết đau đớn là gì! Chồng tôi, rồi cả các con tôi, đều ngỏ ý muốn giúp tôi nhưng tôi gạt phăng đi! Tôi nghĩ, nếu mình cứ lệ thuộc như thế thì thời gian tập luyện sẽ kéo dài hơn và chẳng biết đến bao giờ thì mình mới tự đi xe được? Mặc cho lũ con nít hàng xóm lúc nào cũng chế nhạo hay chạy theo xe cười đùa, mặc cho những cặp mắt dòm ngó đầy ngạc nhiên tò mò từ những cánh cửa bên nhà hàng xóm, tôi cứ tập luyện. Mỗi một cố gắng nhỏ của tôi đều có kết quả, tôi tự tin hơn, hăng hái hơn. Một buổi chiều, tôi mang xe ra gần công viên để tập chạy và hiên ngang ngồi vắt vẻo trên yên xe đạp thẳng một mạch về nhà trước cặp mắt ngạc nhiên của chồng, của các con, trước cả những người hàng xóm đang há hốc mồm ra vì kinh ngạc…

Con tôi hét lên:

- Coi kìa, mẹ! Vậy là ước mơ đã trở thành hiện thực rồi! Bây giờ, mẹ đã có thể bay lên được rồi…!

Chồng tôi ôm hôn tôi, chúc mừng tôi, anh mừng vui chẳng kém gì tôi….

Không bao giờ là quá muộn để thực hiện những ước mơ, ngay cả khi mình đã cao tuổi. Những ước mơ của bản thân từ ngày còn trẻ luôn rất tươi đẹp, khiến chúng ta khi chưa đạt được thì cứ như bị “ám ảnh” mãi. Vì vậy, bạn hãy cố gắng thực hiện những ước mơ ấy!