Vào năm 1933, có một
chàng trai mười chín tuổi nằm ngủ và mơ thấy một người lạ mặt. Đó là một
người lạ mặt với dáng người cao to, nước da đen, đứng ngay trước mặt
anh. Xung quanh họ bây giờ là một cuộc sống nghèo xơ xác của những con
người khốn khổ
với những khuôn mặt mang nét buồn ảm đạm, chẳng một chút
hy vọng gì vào ngày mai. Người lạ mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đen,
khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen và đôi mắt sáng lấp lánh như
những vì sao. Với vẻ bề ngoài đó, người lạ mặt trông cũng khá… lạ mắt…
nhưng chàng trai thì không ngạc nhiên nhiều cho lắm, bởi trong những
giấc mơ của mình, anh đã từng gặp không biết bao nhiêu điều kỳ lạ.
Nhưng trong giấc mơ hôm nay, anh cảm thấy có cái gì đó khác lạ, anh vốn là một người cũng rất giàu trí tưởng tượng. Chàng trai cứ đứng yên đó và chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nữa. Anh chỉ có một linh cảm rằng, một điều gì đó rất kỳ diệu, lớn lao sắp xảy ra mà thôi!
- Này! Chàng trai! - Một tiếng nói nghe rất kỳ quặc âm vang lên - Ta sẽ ban cho nhà ngươi một món quà!
- Ôi chao! Cám ơn! - Chàng trai đáp lại - Nhưng có lẽ tôi không cần một món quà trong giấc mơ. Nó giống như bong bóng xà phòng nhiều màu sắc và sẽ chẳng còn giá trị gì nữa khi tôi thức dậy!
Thế nhưng, người lạ mặt kiên nhẫn giải thích:
- Không phải vậy đâu! Món quà này sẽ trở thành hiện thực ngay khi anh thức dậy. Điều này rất quan trọng, đúng vậy! Anh hãy chú ý nghe những điều ta sắp nói đây!
Chàng trai kiên nhẫn lắng nghe. Tiếng nói của người lạ mặt lại ồm ồm nghe rất kỳ quặc như thể nó đang xuyên thủng lớp không khí bao quanh họ:
- Ngươi có tin không? Sẽ có một loại hình giải trí mới xuất hiện trên thế giới mà ngươi đang sống. Ta nghĩ rằng, nhà người có thể gọi nó là truyện tranh.
- Sao? Truyện tranh à? - Chàng trai ngạc nhiên hỏi lại. Anh ta không chắc chắn lắm về điều này. Từ trước, đến giờ, anh chẳng mấy quan tâm đến truyện tranh. Nói gì thì nói, toàn là những hình vẽ nguệch ngoạc trên những trang giấy với hai màu đen trắng, nhàm chán vô cùng.
Người lạ mặt nói tiếp:
- Ta chỉ nói với ngươi như thế thôi! Ngươi phải tự mình nghĩ ra một ý tưởng thật thú vị. Và từ ý tưởng ban đầu ấy, ngươi phải phát triển thành một quyển sách, thậm chí, rất nhiều quyển sách để phục vụ bạn đọc của ngươi. Điều quan trọng là ngươi phải đem được hơi thở của cuộc sống vào từng trang sách đó, ngươi hiểu không?
Chàng trai suy nghĩ một lát, tự hỏi: “Truyện tranh à? Từ trước đến giờ mình có quan tâm đến truyện tranh đâu kia chứ?”. Nhưng rồi bất chợt anh ta lại nghĩ: “Mình cũng có những ý tưởng hay, mình cũng có thể có năng khiếu viết nhưng tại sao không phải là viết một cái gì khác mà lại phải là truyện tranh nhỉ?”.
Người lạ mặt mỉm cười như thể đã đọc được những suy nghĩ trong đầu chàng trai:
- Ngươi thắc mắc vì sao ư? Này nhé! Truyện của ngươi viết sẽ truyền cảm hứng cho hàng trăm, hàng ngàn người, bất kể là nam hay nữ, thậm chí hàng triệu người trên thế giới này. Những người biết và vẽ truyện tranh - đồng nghiệp của ngươi và rất nhiều bạn đọc sẽ yêu mến, cảm phục ngòi bút của ngươi…
Chàng trai tiếp tục suy nghĩ. Và đã đến lúc anh cảm thấy mình có thể nói được hai chữ: “Đồng ý!”.
- Khoan đã! - Người lạ mặt nói - Ngươi có định hình được truyện tranh của ngươi sẽ chứa đựng những điều gì không? Làm cách nào mà nó có thể thu hút được sự quan tâm của người đọc? Sẽ ra sao nếu nó chỉ là những truyện nhạt nhẽo, tầm thường mà thôi?
Lúc này, chàng trai đầy tự tin. Anh ta hồi tưởng lại quá khứ của mình, về những năm tháng đã qua, những hoàn cảnh sống của anh, của mọi người quanh anh. Anh nghĩ về những khó khăn đói khổ, những nỗi đau thương, mất mát mà nhiều người thường trải qua trong cuộc sống. Anh bỗng nảy ra ý tưởng rằng, mình cần phải làm gì đó để giúp đỡ người khác. Mình cần phải làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn lên, làm cho bản thân của mỗi người biết tự hoàn thiện nhiều hơn… Hoặc ít nhất, sách của mình cũng giúp người đọc tìm lại được sự can đảm đứng lên ngay sau khi vấp ngã, khơi gợi trong lòng người đọc niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn…
Sáng hôm sau, khi chàng trai thức dậy, anh vẫn còn nhớ về những ý tưởng đã có trong giấc mơ tối hôm qua. Anh chàng liền kể lại những điều xảy ra trong giấc mơ ấy với một người bạn. Người bạn tỏ ra rất thích thú về những ý tưởng có được trong giấc mơ của bạn mình, rồi cả hai lấy giấy bút ra… Họ bắt đầu hợp sức cùng nhau để tạo ra một thế giới mới, đầy những điều tuyệt diệu.
Tính từ năm 1933 đến nay, thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng chúng ta vẫn còn nhớ về hai chàng trai ấy. Bởi vì, họ không phải ai khác mà chính là Jerrry Siegel và Joe Shuster. Chắc bạn đã từng biết đến tên tuổi của họ rồi, phải không? Chính hai con người thú vị này đã tạo nên bước đột phá to lớn trong lĩnh vực truyện tranh, qua hình ảnh đầy hấp dẫn của nhân vật Siêu Nhân, từng cuốn hút rất nhiều “bạn đọc nhí” trên toàn thế giới…
Vâng, câu chuyện thoạt nghe có vẻ hoang đường phải không các bạn... Nhưng hãy gấp cuốn sách lại và suy nghĩ về nội dung câu chuyện này xem, bạn sẽ thấy nhiều điều đặc biệt đó… Nhưng theo tôi, điều đặc biệt nhất chính là nếu bạn không bắt tay vào việc thực hiện những ước mơ của mình ngay lập tức thì cho dù ý tưởng của bạn có tuyệt diệu đến mấy, dù hoàn cảnh quanh bạn có thuận lợi bao nhiêu thì cuối cùng bạn cũng sẽ chỉ có một… giấc mơ hoàn hảo theo đúng cái cách của anh chàng họa sỹ lừng danh đó - “… giống như bong bóng xà phòng nhiều màu sắc và sẽ chẳng còn giá trị gì nữa khi tôi thức dậy!”
Nhưng trong giấc mơ hôm nay, anh cảm thấy có cái gì đó khác lạ, anh vốn là một người cũng rất giàu trí tưởng tượng. Chàng trai cứ đứng yên đó và chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nữa. Anh chỉ có một linh cảm rằng, một điều gì đó rất kỳ diệu, lớn lao sắp xảy ra mà thôi!
- Này! Chàng trai! - Một tiếng nói nghe rất kỳ quặc âm vang lên - Ta sẽ ban cho nhà ngươi một món quà!
- Ôi chao! Cám ơn! - Chàng trai đáp lại - Nhưng có lẽ tôi không cần một món quà trong giấc mơ. Nó giống như bong bóng xà phòng nhiều màu sắc và sẽ chẳng còn giá trị gì nữa khi tôi thức dậy!
Thế nhưng, người lạ mặt kiên nhẫn giải thích:
- Không phải vậy đâu! Món quà này sẽ trở thành hiện thực ngay khi anh thức dậy. Điều này rất quan trọng, đúng vậy! Anh hãy chú ý nghe những điều ta sắp nói đây!
Chàng trai kiên nhẫn lắng nghe. Tiếng nói của người lạ mặt lại ồm ồm nghe rất kỳ quặc như thể nó đang xuyên thủng lớp không khí bao quanh họ:
- Ngươi có tin không? Sẽ có một loại hình giải trí mới xuất hiện trên thế giới mà ngươi đang sống. Ta nghĩ rằng, nhà người có thể gọi nó là truyện tranh.
- Sao? Truyện tranh à? - Chàng trai ngạc nhiên hỏi lại. Anh ta không chắc chắn lắm về điều này. Từ trước, đến giờ, anh chẳng mấy quan tâm đến truyện tranh. Nói gì thì nói, toàn là những hình vẽ nguệch ngoạc trên những trang giấy với hai màu đen trắng, nhàm chán vô cùng.
Người lạ mặt nói tiếp:
- Ta chỉ nói với ngươi như thế thôi! Ngươi phải tự mình nghĩ ra một ý tưởng thật thú vị. Và từ ý tưởng ban đầu ấy, ngươi phải phát triển thành một quyển sách, thậm chí, rất nhiều quyển sách để phục vụ bạn đọc của ngươi. Điều quan trọng là ngươi phải đem được hơi thở của cuộc sống vào từng trang sách đó, ngươi hiểu không?
Chàng trai suy nghĩ một lát, tự hỏi: “Truyện tranh à? Từ trước đến giờ mình có quan tâm đến truyện tranh đâu kia chứ?”. Nhưng rồi bất chợt anh ta lại nghĩ: “Mình cũng có những ý tưởng hay, mình cũng có thể có năng khiếu viết nhưng tại sao không phải là viết một cái gì khác mà lại phải là truyện tranh nhỉ?”.
Người lạ mặt mỉm cười như thể đã đọc được những suy nghĩ trong đầu chàng trai:
- Ngươi thắc mắc vì sao ư? Này nhé! Truyện của ngươi viết sẽ truyền cảm hứng cho hàng trăm, hàng ngàn người, bất kể là nam hay nữ, thậm chí hàng triệu người trên thế giới này. Những người biết và vẽ truyện tranh - đồng nghiệp của ngươi và rất nhiều bạn đọc sẽ yêu mến, cảm phục ngòi bút của ngươi…
Chàng trai tiếp tục suy nghĩ. Và đã đến lúc anh cảm thấy mình có thể nói được hai chữ: “Đồng ý!”.
- Khoan đã! - Người lạ mặt nói - Ngươi có định hình được truyện tranh của ngươi sẽ chứa đựng những điều gì không? Làm cách nào mà nó có thể thu hút được sự quan tâm của người đọc? Sẽ ra sao nếu nó chỉ là những truyện nhạt nhẽo, tầm thường mà thôi?
Lúc này, chàng trai đầy tự tin. Anh ta hồi tưởng lại quá khứ của mình, về những năm tháng đã qua, những hoàn cảnh sống của anh, của mọi người quanh anh. Anh nghĩ về những khó khăn đói khổ, những nỗi đau thương, mất mát mà nhiều người thường trải qua trong cuộc sống. Anh bỗng nảy ra ý tưởng rằng, mình cần phải làm gì đó để giúp đỡ người khác. Mình cần phải làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn lên, làm cho bản thân của mỗi người biết tự hoàn thiện nhiều hơn… Hoặc ít nhất, sách của mình cũng giúp người đọc tìm lại được sự can đảm đứng lên ngay sau khi vấp ngã, khơi gợi trong lòng người đọc niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn…
Sáng hôm sau, khi chàng trai thức dậy, anh vẫn còn nhớ về những ý tưởng đã có trong giấc mơ tối hôm qua. Anh chàng liền kể lại những điều xảy ra trong giấc mơ ấy với một người bạn. Người bạn tỏ ra rất thích thú về những ý tưởng có được trong giấc mơ của bạn mình, rồi cả hai lấy giấy bút ra… Họ bắt đầu hợp sức cùng nhau để tạo ra một thế giới mới, đầy những điều tuyệt diệu.
Tính từ năm 1933 đến nay, thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng chúng ta vẫn còn nhớ về hai chàng trai ấy. Bởi vì, họ không phải ai khác mà chính là Jerrry Siegel và Joe Shuster. Chắc bạn đã từng biết đến tên tuổi của họ rồi, phải không? Chính hai con người thú vị này đã tạo nên bước đột phá to lớn trong lĩnh vực truyện tranh, qua hình ảnh đầy hấp dẫn của nhân vật Siêu Nhân, từng cuốn hút rất nhiều “bạn đọc nhí” trên toàn thế giới…
Vâng, câu chuyện thoạt nghe có vẻ hoang đường phải không các bạn... Nhưng hãy gấp cuốn sách lại và suy nghĩ về nội dung câu chuyện này xem, bạn sẽ thấy nhiều điều đặc biệt đó… Nhưng theo tôi, điều đặc biệt nhất chính là nếu bạn không bắt tay vào việc thực hiện những ước mơ của mình ngay lập tức thì cho dù ý tưởng của bạn có tuyệt diệu đến mấy, dù hoàn cảnh quanh bạn có thuận lợi bao nhiêu thì cuối cùng bạn cũng sẽ chỉ có một… giấc mơ hoàn hảo theo đúng cái cách của anh chàng họa sỹ lừng danh đó - “… giống như bong bóng xà phòng nhiều màu sắc và sẽ chẳng còn giá trị gì nữa khi tôi thức dậy!”