Ngày thứ nhất:
Tôi đi trên đường, có một cái hố sâu nằm trên lối đi dành riêng cho
người đi bộ. Tôi bị té xuống cái hố sâu đó. Tôi không leo lên được khỏi
cái hố ấy. Nhưng đó có thể chưa phải là lỗi của tôi.
Ngày thứ hai: Tôi cũng đi dạo trên con đường ngày hôm qua. Tôi bị té xuống hố một lần nữa. Tôi vẫn còn kịp tự mình leo lên khỏi miệng hố. Nhưng đó đã là lỗi của tôi.
Ngày thứ ba: Tôi đi dạo trên cùng con đường đó. Tôi bị té xuống hố đó một lần nữa. Điều này đã trở thành một thói quen. Đó là lỗi trầm trọng của tôi. Và ngay lập tức tôi leo lên được khỏi miệng hố.
Ngày thứ tư: Tôi đi dạo trên con đường đó và nhìn thấy cái hố trên lối tôi đi. Tôi đã biết tránh cái hố và không còn bị té xuống đó nữa. Như vậy, tôi đã khôn ngoan và trưởng thành hơn một chút.
Ngày thứ năm: Tôi đi dạo trên một con đường khác, để học thêm những kinh nghiệm khôn ngoan khác nữa!
Và như vậy, mỗi ngày tôi càng trưởng thành hơn lên…