Chào các bạn!

Tất cả các quyển sách trực tuyến, chúng tôi đều có sẵn Ebook và Audio book. Nếu có nhu cầu mời các bạn vào đây để tải: Hướng dẫn cách tải links trên các host TẢI EBOOK- AUDIO BOOK TỪ A --> Z


VLCM 2 - Peter Charles Doherty

“Khi bạn vấp ngã, chớ vội thoái lui, hãy làm lại từ đầu!”

Giáo sư bác sĩ Peter C. Doherty là trưởng khoa Miễn dịch tại Bệnh viện Nhi St. Jude ở Tennessee, Hoa Kỳ. Thành tựu nổi tiếng nhất của ông là công trình nghiên cứu về vai trò của kháng nguyên trong vấn đề miễn nhiễm, đặc biệt là đối với các tế bào bị nhiễm vi rút.




Cùng với Rolf Zinkernagel, ông đoạt giải Nobel chung về Sinh lý học - Y học năm 1996 và được bình chọn danh hiệu Công dân Úc năm 1997. Nhưng có lẽ những thành công kể trên sẽ không thể có được nếu Peter C. Doherty không lựa chọn cái nghề, mà vào thời đó, người ta cho là nghề chẳng giống ai.

Lúc còn bé, tôi luôn cảm thấy mình là một kẻ thất bại. Tôi lớn lên ở miền Bắc nước Úc. Ở đây thời tiết cực kỳ oi bức, mật độ tia cực tím dày đặc. Do vậy, màu da trắng dân Ai-len của tôi không thích hợp với thành phố nổi tiếng nóng bức này. Bạn có thể thấy điều đó thể hiện rõ qua nước da của những người trên 40 tuổi ở đây - một lớp da trông giống như da tê giác. Việc sống trong khí hậu như thế là một hạn chế ngăn tôi tham gia vào các môn thể thao ngoài trời mà người Úc rất thích. Tôi không biết cách ném hay bắt một quả bóng. Đơn giản là tôi không hòa hợp với môi trường xung quanh. Còn tệ hơn nữa, đó là tôi không thể hòa hợp với xã hội. Phần lớn thời gian của tôi dành vào việc đọc sách, đọc bất kỳ thứ gì mà tôi vớ được. Bầu không khí nước Úc những năm 50 và đầu những năm 60 rất buồn tẻ. Tôi sống ở đó, quan tâm đến những điều chẳng ai thèm để ý như một kiểu tự do cá nhân.

Tôi sống khép kín, không thể thân thiện với bạn bè đồng trang lứa cũng như mọi người xung quanh và nhìn đời một cách bi quan.

Năm 17 tuổi, tôi đi thẳng từ trung học lên nghiên cứu về lĩnh vực thú y. Rõ ràng là tôi quá trẻ đối với một quyết định như vậy. Thời điểm đó, nước Úc chủ yếu phát triển dựa vào nông nghiệp, mọi người không có đủ lương thực để ăn và tôi say mê với ý tưởng nghiên cứu về thực phẩm chế biến từ động vật, một lĩnh vực còn khá mới mẻ đối với thế giới.

Phải mất đến ba năm tôi mới có thể học hết những môn khoa học cơ bản một cách đầy đủ và cặn kẽ. Tuy vậy, đối với tôi, việc tiếp xúc và gần gũi với chó mèo quả thật kinh khủng. Tôi chẳng mảy may xúc động khi một con chó hay con mèo nào đó vừa chết đi. Và tôi bị stress. Như hầu hết những sinh viên khác, tôi uống bia để giải tỏa căng thẳng và quên đi nỗi ám ảnh. Tôi thấy mình thật sai lầm khi chọn ngành thú y. Biết đâu nếu chọn lĩnh vực văn chương hay ngôn ngữ học, có lẽ tôi đã tốt nghiệp một cách nhẹ nhàng rồi cũng nên.

Tuy nhiên, nhìn ở một góc độ khác thì chính cái nghề không được ưa chuộng vào thời đó là ngành thú y lại đưa tôi vào một lĩnh vực mà tôi có thể đi sâu vào tìm hiểu và nghiên cứu. Nếu lúc đầu tôi chọn lĩnh vực khác, có lẽ tôi đã không đạt được giải Nobel.

Trong khi nghiên cứu về thú y, tôi gặp phải một số bế tắc mà bất cứ ai cũng có thể gặp phải. Đó là khi bạn đạt đến một giới hạn nhất định, nhưng bạn lại không thể vượt qua. Thường là do công nghệ hay những sáng chế chưa được phát minh để đáp ứng nhu cầu của bạn.

Có thể trong quá trình tìm kiếm, bạn không tìm thấy cái  bạn cần, nhưng bạn lại tình cờ phát hiện ra một điều khác mà có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được nếu bạn không có cuộc tìm kiếm ban đầu. Đề tài chúng tôi đoạt giải Nobel cũng xuất hiện tình cờ như thế. Số là chúng tôi chuẩn bị một công trình nghiên cứu về một chủ đề nọ, nhưng trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi lại phát hiện ra một điều khác. Kết quả vừa tìm thấy đó tuy không đúng như sự suy đoán ban đầu nhưng lại thú vị đến mức chúng tôi lao vào nghiên cứu một cách say mê. Chúng tôi đi theo hướng mới này trong vài năm. Kết quả nó trở thành công trình đoạt giải Nobel.

Tất nhiên trong quá trình nghiên cứu cũng xảy ra một vài trục trặc. Nhưng chúng tôi đã kịp thời khắc phục, và cuối cùng đã công bố được những khám phá quan trọng của mình. Lúc đầu, mọi người không hiểu vấn đề. Sau khi hiểu ra, họ đã công nhận kết quả của chúng tôi. Và sự kiện này đã làm thay đổi toàn bộ quan điểm của ngành miễn dịch học.

Chúng tôi đưa ra một thuyết mới xung quanh vấn đề này. Nhưng phải mất một thời gian dài để chứng minh lý thuyết đúng, bởi vào thời điểm đó, kỹ thuật mới chưa phát triển kịp. Hầu hết các công trình nhằm chứng minh cho lý thuyết của chúng tôi được tiến hành bởi những nhà khoa học thuộc các lĩnh vực khác nhau.

Có một điều chắc chắn là nếu bạn đang thử nghiệm những điều mới mẻ, những điều trước đây chưa từng tồn tại, chưa được ai thực hiện, thì phần lớn những thử nghiệm của bạn đều không mang lại kết quả gì. Vì thế, bất kỳ ai khi tham gia nghiên cứu đều phải bền chí, kiên gan. Thường thì bạn sẽ gặp thất bại về mặt kỹ thuật hoặc quy trình. Hoặc kết quả đúng với mục tiêu ban đầu đặt ra, nhưng chúng lại chẳng có gì thú vị như bạn đã kỳ vọng. Tất cả các nhà khoa học đều phải đương đầu với điều này, có lẽ vì thế mà điềm tĩnh và kiên trì là một phần tính cách không thể thiếu của các nhà nghiên cứu khoa học. Để có được một thành công, trước đó những nhà khoa học cũng không ít lần nếm mùi thất bại. Do vậy, hai từ “thất bại” trở nên rất quen thuộc với họ. Trong khi hầu hết những người khác trong xã hội đều đi theo một quy trình dẫn đến kết quả có thể đoán biết trước thì các nhà nghiên cứu không như vậy. Bởi nếu chúng tôi cũng giống như những người khác, biết trước kết quả, thì chúng tôi không phải là những người có khả năng phát minh hay sáng tạo.

Tuy giải Nobel là phần thưởng tuyệt vời công nhận thành quả lao động của chúng tôi, nhưng tôi không xem đó là thành công lớn nhất. Với tôi, thành công vĩ đại nhất chính là những trải nghiệm giúp tôi khám phá thế giới và giải Nobel chỉ là hình thức công nhận những khám phá mà thôi.


                                    Giáo sư bác sĩ Peter Charles Doherty 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét