"Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, cho dù bạn luôn gặp phải những trở ngại."
Cùng với chương trình “Tối thứ bảy” được phát trên Đài truyền hình NBC, bộ phim It’s Pat đã đưa tên tuổi của Julia Sweeney lên hàng ngôi sao sáng giá trong làng điện ảnh. Ngoài ra, cô còn được biết đến với vai trò đạo diễn và biên kịch của bộ phim God Said Ha!.
Không chỉ thế, cùng với anh trai, cô cũng đã cho ra đời ký sự God Said Ha! để tuyên truyền phòng chống bệnh ung thư vào năm 1995. Sự hưởng ứng và ủng hộ nhiệt liệt của khán giá đã thúc đẩy hãng phim Miramax đầu tư vào làm bộ phim vào năm 1998 và bộ phim God Said Ha! đã đoạt giải thưởng Golden Space Needle ở the Seattle Film Festival. Có lẽ, tất cả những thành quả này sẽ không bao giờ tồn tại, nếu Julia Sweeney không gặp phải thất bại ngay trong lần trình diễn đầu tiên của mình.
Trước đây, tôi chưa một lần nghĩ mình có khiếu pha trò. Nhưng tôi cho rằng mọi thứ đều có thể học được, do vậy tôi ghi danh vào lớp đào tạo diễn viên hài. Vốn thích tìm hiểu tiểu sử các vị thánh cũng như nghiên cứu về cuộc đời của họ, tôi thấy có những vị rất hài hước và muốn học hỏi sự hài hước đó. Vì vậy, khi được yêu cầu trình diễn một vai nào đó, tôi nghĩ ngay đến nhân vật Mea Culpa. Thế là tôi sắm vai Mea Culpa trong bối cảnh cô ấy làm báo cáo thu hoạch ở trường, với những tấm áp phích hình ảnh các vị thánh vui tính do mình thiết kế.
Tôi đến biểu diễn ở một sân khấu hài trong dịp Open Mike Night (dịp để các diễn viên, nhà thơ… - những nghệ sĩ nói chung - thử nghiệm tác phẩm của họ trước khán giả). Thông thường khi bước lên sân khấu, bạn sẽ nhận được những tràng pháo tay cổ vũ, khích lệ, nhưng tôi không có được diễm phúc đó. Những tiếng la ó, phản đối rộ lên từ những hàng ghế khán giả khi tôi xuất hiện trong trang phục của nhân vật Mea. Mọi người hò hét đuổi tôi xuống sân khấu. Ngượng nghịu bước ra sau cánh gà, trong khoảnh khắc tôi cảm giác như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên tim mình. Tôi đau khổ nghĩ rằng mình là một kẻ thất bại. Thì ra, qua cách phục trang, họ đã đánh đồng tôi với nhân vật nên vội vàng kết luận tôi là một diễn viên chẳng ra gì. Họ không hiểu tôi chỉ là người thể hiện nhân vật.
Vừa lúc đó, cô bạn cùng lớp, người đi cùng tôi đến đây và đã trình diễn trước, nhìn thấy tôi và hồn nhiên bộc lộ niềm vui sướng tột độ của mình: "Này, hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Mitzi Shore, chủ câu lạc bộ đã chọn mình!". Trong tâm trạng hân hoan đó, buổi diễn đã kết thúc nhưng cô chưa vội về nhà mà muốn ở lại để tận hưởng niềm vui chiến thắng cùng những người bạn mới. Còn tôi, đang phục trang như nhân vật Mea và tay cầm những tấm áp phích to tướng hình ảnh các vị thánh, lại vừa bị khán giả tẩy chay nên tôi không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa.
Tôi thu dọn những tấm áp phích và chuẩn bị ra về. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy Mitzi đi về phía khu nhà tắm. Tôi chợt nhớ đến lời cô bạn khi nãy bảo tôi sao không hỏi thử Mitzi xem kết quả thế nào. Tôi trả lời cô ấy rằng có lẽ không được, vì khán giả đã thẳng thừng từ chối tôi. Nhưng bạn tôi nghĩ rằng Mitzi sẽ nghĩ khác: "Thế thì sao nào? Mitzi là một thiên tài, có thể cô ấy có cách nhìn khác. Bạn phải mạnh dạn lên chứ. Không hỏi thì làm sao biết được?".
Ngẫm thấy lời cô bạn cũng khá có lý, tôi đã đuổi theo Mitzi vào tận khu nhà tắm và tần ngần đứng đợi bên ngoài. Dẫu biết hành động của mình như thế là không được lịch sự cho lắm, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đợi. Cuối cùng, Mitzi cũng bước ra khỏi phòng tắm, tôi vội lên tiếng: "Chào chị Mitzi, tôi vừa diễn trên sân khấu, không biết tôi có thể…". "Cô diễn quá tệ, tồi tệ vô cùng! Cô không nhận thấy rằng chẳng ai cười được cả sao?". Lời nhận xét lạnh lùng của cô ta như gáo nước lạnh dội vào mặt, tôi đứng lặng người, nước mắt chực trào ra vì cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Tôi đỏ mặt ấp úng: "Vâng… vâng…". Mitzi tiếp lời: "Nếu người ta có nhận cô, cô cũng phải tự trọng mà từ chối chứ!". Lúc này tôi không sao kìm được nữa, để mặc cho nước mắt tuôn trào. "Vâng… cảm ơn chị", tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc. Nỗi tủi nhục lẫn xấu hổ tràn ngập trong lòng. Tôi lặng lẽ quay đi và cảm giác như mình phải mất cả trăm dặm để quay ra chỗ đỗ xe, dù khoảng cách thật sự chỉ chừng vài chục mét. Chưa bao giờ như lúc này, tôi muốn được trở về nhà ghê gớm. Tôi muốn được "giải thoát" khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Suốt đoạn đường về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận thấy rằng với bối cảnh mà mình đã chọn, lẽ ra tôi không nên diễn hài theo cách vừa rồi. Nhưng tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ thể hiện theo cách nào. Tôi cay đắng nhận thấy sân khấu hài không phải là sân chơi dành cho mình vì tôi không đáp ứng được những đòi hỏi của khán giả. Với một diễn viên mới bước lên sân khấu, việc phải đối mặt với tình huống như thế quả là một cú sốc quá lớn. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng, chính điều đó đã giúp tôi có thêm nghị lực mạnh mẽ để có thể vượt qua những trở ngại trong cuộc sống sau này.
Tôi không thực hiện bất cứ vở hài kịch nào trong suốt một năm sau đó. Tôi tập trung cho công việc chuyên môn của một kế toán và được thăng chức. Cho đến một ngày, tình cờ tôi đọc được bài viết trên tờ Groundlings có đề cập đến lớp thử giọng cho các diễn viên nghiệp dư, tôi nghĩ mình nên đăng ký theo học. Và sau hai khóa tham dự, tôi đã xác định được con đường sắp tới mình sẽ đi.
Để có thể xác định môi trường thích hợp cho sự phát triển của một giống cây nào đó, bạn phải thử nghiệm rất nhiều lần trong phòng thí nghiệm mới cho ra kết luận cuối cùng. Còn tôi, trước đây tôi thất bại bởi tôi không biết được môi trường nào thật sự thích hợp với mình.
Khi đến với sân khấu hài lần đầu, tôi không biết được rằng có vô số cách để gây cười; vẫn có những khán giả thưởng thức thể loại hài của tôi, nhưng không phải là tất cả. Nếu tối hôm đó tôi không thất bại, có lẽ mãi mãi tôi sẽ không nhận thức được điều này. Biết thêm nhiều cách để thực hiện công việc của mình, bạn sẽ dễ dàng thành công hơn. Tôi khám phá ra rằng, trước khi có thể bộc lộ được khả năng thật sự của mình, bạn cũng cần phải biết những gì mình không thể làm được. Vì vậy với tôi, thất bại chính là bước đệm cho những thành công sau này.
"Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải" - Thomas H. Huxley
"Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước" - Dale Carnegie
"Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng" - Martin Luther King, Jr.
Cùng với chương trình “Tối thứ bảy” được phát trên Đài truyền hình NBC, bộ phim It’s Pat đã đưa tên tuổi của Julia Sweeney lên hàng ngôi sao sáng giá trong làng điện ảnh. Ngoài ra, cô còn được biết đến với vai trò đạo diễn và biên kịch của bộ phim God Said Ha!.
Không chỉ thế, cùng với anh trai, cô cũng đã cho ra đời ký sự God Said Ha! để tuyên truyền phòng chống bệnh ung thư vào năm 1995. Sự hưởng ứng và ủng hộ nhiệt liệt của khán giá đã thúc đẩy hãng phim Miramax đầu tư vào làm bộ phim vào năm 1998 và bộ phim God Said Ha! đã đoạt giải thưởng Golden Space Needle ở the Seattle Film Festival. Có lẽ, tất cả những thành quả này sẽ không bao giờ tồn tại, nếu Julia Sweeney không gặp phải thất bại ngay trong lần trình diễn đầu tiên của mình.
Trước đây, tôi chưa một lần nghĩ mình có khiếu pha trò. Nhưng tôi cho rằng mọi thứ đều có thể học được, do vậy tôi ghi danh vào lớp đào tạo diễn viên hài. Vốn thích tìm hiểu tiểu sử các vị thánh cũng như nghiên cứu về cuộc đời của họ, tôi thấy có những vị rất hài hước và muốn học hỏi sự hài hước đó. Vì vậy, khi được yêu cầu trình diễn một vai nào đó, tôi nghĩ ngay đến nhân vật Mea Culpa. Thế là tôi sắm vai Mea Culpa trong bối cảnh cô ấy làm báo cáo thu hoạch ở trường, với những tấm áp phích hình ảnh các vị thánh vui tính do mình thiết kế.
Tôi đến biểu diễn ở một sân khấu hài trong dịp Open Mike Night (dịp để các diễn viên, nhà thơ… - những nghệ sĩ nói chung - thử nghiệm tác phẩm của họ trước khán giả). Thông thường khi bước lên sân khấu, bạn sẽ nhận được những tràng pháo tay cổ vũ, khích lệ, nhưng tôi không có được diễm phúc đó. Những tiếng la ó, phản đối rộ lên từ những hàng ghế khán giả khi tôi xuất hiện trong trang phục của nhân vật Mea. Mọi người hò hét đuổi tôi xuống sân khấu. Ngượng nghịu bước ra sau cánh gà, trong khoảnh khắc tôi cảm giác như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên tim mình. Tôi đau khổ nghĩ rằng mình là một kẻ thất bại. Thì ra, qua cách phục trang, họ đã đánh đồng tôi với nhân vật nên vội vàng kết luận tôi là một diễn viên chẳng ra gì. Họ không hiểu tôi chỉ là người thể hiện nhân vật.
Vừa lúc đó, cô bạn cùng lớp, người đi cùng tôi đến đây và đã trình diễn trước, nhìn thấy tôi và hồn nhiên bộc lộ niềm vui sướng tột độ của mình: "Này, hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Mitzi Shore, chủ câu lạc bộ đã chọn mình!". Trong tâm trạng hân hoan đó, buổi diễn đã kết thúc nhưng cô chưa vội về nhà mà muốn ở lại để tận hưởng niềm vui chiến thắng cùng những người bạn mới. Còn tôi, đang phục trang như nhân vật Mea và tay cầm những tấm áp phích to tướng hình ảnh các vị thánh, lại vừa bị khán giả tẩy chay nên tôi không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa.
Tôi thu dọn những tấm áp phích và chuẩn bị ra về. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy Mitzi đi về phía khu nhà tắm. Tôi chợt nhớ đến lời cô bạn khi nãy bảo tôi sao không hỏi thử Mitzi xem kết quả thế nào. Tôi trả lời cô ấy rằng có lẽ không được, vì khán giả đã thẳng thừng từ chối tôi. Nhưng bạn tôi nghĩ rằng Mitzi sẽ nghĩ khác: "Thế thì sao nào? Mitzi là một thiên tài, có thể cô ấy có cách nhìn khác. Bạn phải mạnh dạn lên chứ. Không hỏi thì làm sao biết được?".
Ngẫm thấy lời cô bạn cũng khá có lý, tôi đã đuổi theo Mitzi vào tận khu nhà tắm và tần ngần đứng đợi bên ngoài. Dẫu biết hành động của mình như thế là không được lịch sự cho lắm, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đợi. Cuối cùng, Mitzi cũng bước ra khỏi phòng tắm, tôi vội lên tiếng: "Chào chị Mitzi, tôi vừa diễn trên sân khấu, không biết tôi có thể…". "Cô diễn quá tệ, tồi tệ vô cùng! Cô không nhận thấy rằng chẳng ai cười được cả sao?". Lời nhận xét lạnh lùng của cô ta như gáo nước lạnh dội vào mặt, tôi đứng lặng người, nước mắt chực trào ra vì cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Tôi đỏ mặt ấp úng: "Vâng… vâng…". Mitzi tiếp lời: "Nếu người ta có nhận cô, cô cũng phải tự trọng mà từ chối chứ!". Lúc này tôi không sao kìm được nữa, để mặc cho nước mắt tuôn trào. "Vâng… cảm ơn chị", tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc. Nỗi tủi nhục lẫn xấu hổ tràn ngập trong lòng. Tôi lặng lẽ quay đi và cảm giác như mình phải mất cả trăm dặm để quay ra chỗ đỗ xe, dù khoảng cách thật sự chỉ chừng vài chục mét. Chưa bao giờ như lúc này, tôi muốn được trở về nhà ghê gớm. Tôi muốn được "giải thoát" khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Suốt đoạn đường về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận thấy rằng với bối cảnh mà mình đã chọn, lẽ ra tôi không nên diễn hài theo cách vừa rồi. Nhưng tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ thể hiện theo cách nào. Tôi cay đắng nhận thấy sân khấu hài không phải là sân chơi dành cho mình vì tôi không đáp ứng được những đòi hỏi của khán giả. Với một diễn viên mới bước lên sân khấu, việc phải đối mặt với tình huống như thế quả là một cú sốc quá lớn. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng, chính điều đó đã giúp tôi có thêm nghị lực mạnh mẽ để có thể vượt qua những trở ngại trong cuộc sống sau này.
Tôi không thực hiện bất cứ vở hài kịch nào trong suốt một năm sau đó. Tôi tập trung cho công việc chuyên môn của một kế toán và được thăng chức. Cho đến một ngày, tình cờ tôi đọc được bài viết trên tờ Groundlings có đề cập đến lớp thử giọng cho các diễn viên nghiệp dư, tôi nghĩ mình nên đăng ký theo học. Và sau hai khóa tham dự, tôi đã xác định được con đường sắp tới mình sẽ đi.
Để có thể xác định môi trường thích hợp cho sự phát triển của một giống cây nào đó, bạn phải thử nghiệm rất nhiều lần trong phòng thí nghiệm mới cho ra kết luận cuối cùng. Còn tôi, trước đây tôi thất bại bởi tôi không biết được môi trường nào thật sự thích hợp với mình.
Khi đến với sân khấu hài lần đầu, tôi không biết được rằng có vô số cách để gây cười; vẫn có những khán giả thưởng thức thể loại hài của tôi, nhưng không phải là tất cả. Nếu tối hôm đó tôi không thất bại, có lẽ mãi mãi tôi sẽ không nhận thức được điều này. Biết thêm nhiều cách để thực hiện công việc của mình, bạn sẽ dễ dàng thành công hơn. Tôi khám phá ra rằng, trước khi có thể bộc lộ được khả năng thật sự của mình, bạn cũng cần phải biết những gì mình không thể làm được. Vì vậy với tôi, thất bại chính là bước đệm cho những thành công sau này.
"Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải" - Thomas H. Huxley
"Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước" - Dale Carnegie
"Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng" - Martin Luther King, Jr.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét