Chào các bạn!

Tất cả các quyển sách trực tuyến, chúng tôi đều có sẵn Ebook và Audio book. Nếu có nhu cầu mời các bạn vào đây để tải: Hướng dẫn cách tải links trên các host TẢI EBOOK- AUDIO BOOK TỪ A --> Z


VLCM 2 - Ann Richards

"Thất bại chính là bước đệm cho những thành công sau này."

Từng là Thống đốc bang Texas và là một nhân vật tiêu biểu trong chính phủ Mỹ, Ann Richards là thành viên Ủy ban Tư vấn về vấn đề Phụ nữ do Tổng thống Carter sáng lập.




Năm 1988, bà đã phát biểu một bài diễn văn rất sâu sắc trong Hội nghị Toàn quốc Đảng Dân Chủ và tiếp đó là chủ trì hội nghị này vào năm 1992.

Bà là người phụ nữ đầu tiên của bang Texas được bổ nhiệm vào Văn phòng Chính phủ trong suốt 50 năm qua. Nhưng so với những thử thách mà Ann Richards phải đối mặt trong sự nghiệp thì cuộc chiến đấu chống lại thói hư tật xấu của con người là thử thách khốc liệt nhất và cũng là chiến thắng vĩ đại nhất của bà.

Tôi luôn tự đặt ra cho mình những chuẩn mực rất cao. Trong bất kỳ trường hợp nào tôi cũng đều muốn mình là nhân vật số một - người mẹ đảm đang nhất, người vợ ngoan hiền nhất, người diễn trò hay nhất, cô y tá giỏi nhất... Dĩ nhiên tôi không bao giờ có thể đạt được tất cả những kỳ vọng đó, và tôi bắt đầu gởi nỗi thất vọng vào men rượu. Mỗi khi say, tôi không phải đối diện với cảm giác bất lực mà mơ màng cảm thấy mình đáng yêu hơn, ngộ nghĩnh hơn, thông minh hơn. Nhiều người có thể uống chỉ một vài ly rồi ngưng, nhưng tôi thì khác. Thời gian qua đi, tửu lượng của tôi ngày càng cao, và tôi luôn có cảm giác thèm uống, uống bao nhiêu cũng không đủ.

Khi tôi bận rộn trong công việc ở vị trí Ủy viên Hội đồng Thành phố thì cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu có vấn đề. Tôi lại càng uống nhiều hơn, không phải chỉ vì cuộc hôn nhân mà vì còn muốn giải tỏa mọi nỗi đau trong cuộc sống.

Cho đến một ngày, biết mình không thể sống thiếu rượu nên tôi tìm đến sự trợ giúp của bác sĩ. Ông hỏi tôi đã uống bao nhiêu. Nếu là một người nghiện hẳn bạn sẽ nói dối. Tôi nói mình uống hai, ba hoặc bốn ly martin trước mỗi bữa tối. Ông nói ông cũng từng uống với liều lượng như thế và đây là lúc tôi cần được chăm sóc y tế.

Tháng 1 năm 1980, một người bạn sắp xếp mời tôi đến nhà cô ấy chơi. Tới nơi, tôi ngạc nhiên khi thấy một nhóm bạn và cả gia đình tôi đã ở đó tự bao giờ. Mọi việc diễn ra giống như trong phim The Last Supper. Từng người thay phiên nhau kể tội tôi, về những việc tệ hại tôi đã làm trong khi say rượu. Họ làm tôi thật sự khiếp sợ chính mình. Ngay buổi chiều hôm ấy, tôi bay đến Saint Mary’s ở bang Minneapolis và kể từ đó về sau không bao giờ tôi đụng tới một giọt rượu nào nữa.

Chuyện đó xảy ra cách đây đã 20 năm. Chứng nghiện rượu và những lần chữa trị sau đó đã trở thành kinh nghiệm hữu ích nhất và quan trọng nhất tôi có được trong cuộc sống. Lần đầu tiên trong đời, tôi dành ra hẳn một tháng để tự nhìn lại mình, cũng như định hướng cho tương lai. Nhưng tôi không sử dụng hết 30 ngày như tôi đã định. Trước tiên, tôi nghĩ tới những người thân và cách cư xử của mình đối với họ. Và tôi mất khoảng 10 ngày để nhìn nhận lại thái độ của gia đình, bạn bè đối với mình và thôi không giận họ nữa, tôi hiểu mọi người làm thế bởi họ thực sự quan tâm đến tôi. Tôi thật sự  xúc động vì tình cảm đó và cảm thấy xấu hổ vì những lỗi lầm mình đã gây ra.

Thời gian còn lại tôi soi rọi vào sâu thẳm tâm hồn mình và khám phá ra nhiều điều thú vị về bản thân cũng như về chứng nghiện rượu. Rồi tôi tham gia vào một nhóm người chuyên giúp đỡ những ai mắc chứng nghiện rượu. Chỉ khi ở trong môi trường đó tôi mới thoát khỏi thói quen tự cô lập, không còn cảm giác oán hận chính mình nữa và hoàn toàn gạt bỏ được ý nghĩ tội nghiệp bản thân.

Thông thường, khi đề cập đến thất bại người ta nghĩ ngay đến việc bị đánh ngã. Thật sai lầm khi cho rằng mọi lỗi lầm là không thể cứu vãn được. Cũng như hầu hết mọi người, khi mọi việc diễn ra suôn sẻ thì tôi nghĩ đó là một vận may. Trái lại khi gặp trục trặc, thì tôi lại quy hết tội cho bản thân. Để vượt qua cảm giác này, tôi quyết tâm tìm hiểu nguyên nhân và mức độ sai lầm của mình. Bằng cách nhìn lại bản thân và những sự việc đã xảy ra trước đó, tôi đã rút ra những kinh nghiệm tránh không mắc lại những sai lầm đó nữa.

Tôi nghĩ, bài học kinh nghiệm tốt nhất là từ những thất bại. Tôi vốn không phải là nhân vật Pollyanna - một người luôn sống lạc quan. Nhưng nếu bạn ý thức được rằng, mình chỉ có một cuộc đời, tôi tin bạn sẽ sống tốt hơn.

Sau khi để mất vị trí Thống đốc tiểu bang vào tay George W. Bush, tôi cảm thấy thật thất vọng... nhưng chỉ trong năm giây. Kết quả đó thật đáng buồn cho một người hết mình vì công việc như tôi. Nhưng dù tôi có buồn đến đâu đi nữa, người khác có đánh giá về tôi tốt thế nào đi nữa, tôi vẫn phải đối diện với một điều là sự thật đó không thể nào thay đổi.

Hành trình của con người là hướng về phía trước chứ không phải ở những gì đã xảy ra trong quá khứ. Khi thất bại, điều cần thiết nhất là tìm cho mình một hướng đi mới. Tôi phải thay đổi thái độ và tiếp tục bước tới. Tôi nhận thấy mình có thể tiếp tục cống hiến thêm 20 năm nữa, và tôi lên danh sách những gì tôi muốn làm trong 20 năm đó. Việc nhận ra những cơ hội mới này đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Khi còn nghiện rượu, tôi không thể kiểm soát được những suy nghĩ của mình. Còn bây giờ, sự tỉnh táo đã giúp tôi có khả năng vượt qua những trở ngại và kiên trì trước những khó khăn.

Cuộc sống luôn đổi thay từng ngày, vì vậy chúng ta cần phải điều chỉnh chính mình để có thể thích nghi được với hoàn cảnh. Những điều mới mẻ, tuyệt vời và đầy thử thách vẫn đang ở phía trước.

"Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay" - Khổng Tử

"Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình" - Ngạn ngữ châu Phi

"Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt" - Henry Ward Beecher.


                                                          Ann Richards

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét