"Bạn là người đến với ta khi những người khác bỏ đi" - Walter Winchell
Một nốt nhạc lẻ loi ngân lên rồi hạ xuống như một giọt mưa rơi vào bàn chân tôi, rồi tan ra thành hàng ngàn chiếc cầu vồng nhỏ bé li ti. Tôi nghĩ hẳn phải có một thiên thần đang bị giam giữ trong phòng giam kế bên phòng tôi.
Nếu tôi có thể sử dụng chất giọng của mình một cách kỳ diệu như thế, thì tôi có được đến gần Chúa hơn không nhỉ? Dường như số phận của tôi đã được an bài làm một con quạ tầm thường, ngay cả ở nơi này, nơi mà chim chóc cũng bị cấm không được bay.
Tiếng chìa khóa kêu loảng xoảng và tiếng sập cửa phá tan cơn mộng của tôi. Viên quản ngục quát tháo: “Ra khỏi đây, đầu bò!”.
Tôi nhỏm dậy, cùng với hơn bốn mươi người phụ nữ khác, những người đã ở chung với tôi trong căn phòng giam này trong hơn ba ngày trở lại đây. Không người nào trong chúng tôi biết chắc bà ta đang nói ai. Không phải tôi, không phải lúc này.
Tôi ngả lưng trở lại xuống nền nhà, nó thấm lạnh đến mức tôi có thể trượt băng trên đó. Tôi tìm người phụ nữ to lớn nhất (người béo tỏa ra nhiệt lượng cơ thể nhiều nhất mà) và nằm rúc vào gần chị ta. Ở đây, chúng tôi không có định kiến phân biệt hay tính tự ái gì hết. Ở ngoài kia chúng tôi lấy tiền và thuốc của nhau, nhưng ở trong này chúng tôi chia sẻ cho nhau hơi ấm và nguồn động viên an ủi.
Một giọng chói tai hét lên: “Barr!”. Thế là đến lượt tôi. Tôi nhanh chóng vào phòng tắm và cởi quần áo. Ngay lập tức tôi ngồi xổm xuống và ho liên tục. Tôi muốn làm hài lòng những người coi tù. Tôi đã từng vào đây và tôi biết rõ các luật lệ.
Tôi bị đẩy vào vòi hoa sen lạnh ngắt và bị xịt một loại thuốc có mùi khủng khiếp để ngừa chấy rận. Tôi tự hỏi tại sao họ lại quan tâm đến điều đó khi mà họ chẳng giặt quần áo của chúng tôi. Rồi tôi được đẩy vào một phòng giam lạnh ngắt khác trong tình trạng ướt sũng. Tôi cố lau người thật khô bằng chiếc quần bẩn của mình.
Ngay khi giấc ngủ đến để tạm kéo tôi ra khỏi nỗi khổ sở đó thì một giọng nói khác cất lên, giọng nói ấy tử tế hơn những gì tôi đã quen nghe.
“Xin chào các chị, tôi tên là Smith. Vài năm trước đây tôi ở trong một tình huống còn tệ hơn các chị, nhưng các chị hãy nhìn tôi lúc này xem. Tôi có một việc làm tốt, quần áo đẹp và trông tôi cũng khá ổn đấy chứ. Nếu các chị cũng muốn được như tôi, các chị phải làm những gì mà tôi đã làm để được như thế. Tôi cam kết sẽ hỗ trợ cho những ai sẵn sàng tạo sự thay đổi.”
Tôi bước ra khỏi phòng giam không chút do dự khi cánh cửa sập lại phía sau. Khi chúng tôi đang đi về phía nhà tập thể nơi tôi sẽ ở, tôi nghe thấy có tiếng hét to và cả tiếng giậm chân. Lúc chúng tôi đến nơi, tôi thật sửng sốt khi nhận ra đó là một cuộc duyệt binh.
Tôi kêu lên: “Trời ơi, ông Smith, ông đã không bảo là tôi đang gia nhập vào quân đội!”.
Ông ta nói: “Còn nhiều thứ hơn như thế này, Mary ạ”.
Một người phụ nữ tách ra khỏi một nhóm duyệt binh và đi về phía tôi. “Xin chào, tôi là Lori, trưởng đơn vị. Trong chương trình này, bắt buộc chúng ta phải đi học. Chúng ta có năm phút để xếp hàng, đi nào.”
Chúng tôi bước đều qua một hành lang vắng vẻ để đến lớp học, miệng hát to một khúc quân hành. Tôi cố nén tiếng cười khúc khích, nhất là khi những người phụ nữ khác đang nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú. Không như đám thanh niên bị đi tù, những người trưởng thành không phải đến lớp. Đa phần những phụ nữ khác đều trải qua những ngày buồn chán và nản lòng, đôi lúc họ còn đánh nhau và “phê” thuốc. Vâng, có cả thuốc phiện trong nhà tù.
Sau hai giờ đồng hồ, chúng tôi đi theo hàng ngũ trở về phòng ngủ tập thể, nơi một nhân viên làm công tác xã hội chào đón chúng tôi. Cô ấy là nhân viên làm công tác xã hội duy nhất cho hơn hai ngàn phụ nữ ở đây, nên chúng tôi rất may mắn mới gặp được cô ấy tối nay. Cô ấy gợi ý chúng tôi hãy tham gia điều trị tại nơi cư trú sau khi rời khỏi đây, nhưng tôi không thể hình dung mình sẽ làm được điều ấy sau khi bị giam giữ ở đây một năm. Chúng tôi gặp cô ấy theo một nhóm để thảo luận về những vấn đề của mình, từ chuyện bị lạm dụng cho đến việc không biết đọc biết viết. Tôi cũng mừng là chỉ có một trăm giường cho việc chữa trị; vì vậy tôi có cơ hội để hỏi cô ấy một câu hỏi.
Một người phụ nữ tôi không quen biết bắt đầu kể chuyện của mình. “Tôi rất may mắn vì người ta đã cho tôi trở lại đây.” Cô ấy nói trong nước mắt. “Người ta bảo tôi đừng về nhà, nhưng tôi nhớ các con tôi lắm. Khi tôi về đến nhà chúng nó chỉ muốn đi chơi với các bạn, còn con gái tôi đã giấu cái ví của nó đi khi nó nghĩ tôi không trông thấy. Tôi không muốn nó trông thấy mình khóc nên tôi đã đến nhà một người bạn. Khi tôi bị bắt, cô ấy đang “phê” thuốc. Tôi đang buồn, và lúc đó tôi cũng “phê” theo cô ấy. Lần này thì tôi sẽ nói ít hơn và nghe nhiều hơn.”
Chúa điều khiển mọi thứ theo những cách huyền bí của Người. Mặc dù câu chuyện của chúng tôi không giống nhau nhưng tôi lại có cảm nhận tương tự. Hai năm qua, tôi đã không gặp các con tôi và cha của chúng. Tôi không muốn phạm sai lầm như người phụ nữ kia. Tôi không còn sợ chết nữa, mà tôi sợ phải sống một cuộc sống như trước kia. Tôi quyết định sẽ đi điều trị tại nơi cư trú khi được mãn hạn tù, và tôi cũng cố thuyết phục những người bạn cùng cảnh ngộ của tôi làm như thế.
Ngày tôi được phóng thích cũng đã đến, và tôi được mọi người đưa tiễn với những cái ôm hôn thắm thiết. Tôi chờ để được một nhân viên tình nguyện lái xe đưa tôi từ nhà tù đến với chương trình, và tôi bật cười thật to khi thấy người đó chính là ông Smith. Có một sự tương xứng nào đó khi tôi lại được đưa đến một chương trình khác cùng với ông Smith, và tôi cầu nguyện trong chương trình này tôi cũng sẽ thành công.
Một nốt nhạc lẻ loi ngân lên rồi hạ xuống như một giọt mưa rơi vào chân tôi, rồi tan ra thành hàng ngàn chiếc cầu vồng bé nhỏ. Tôi bước vào phòng giam và nói: “Em thân mến, em hát như một thiên thần. Một vài năm trước tôi ở trong một tình huống còn tệ hơn em bây giờ, nhưng hãy xem tôi bây giờ thế nào. Em có muốn nghe tôi nói tiếp không?”. Thiên thần nhìn tôi và mỉm cười.
Một nốt nhạc lẻ loi ngân lên rồi hạ xuống như một giọt mưa rơi vào bàn chân tôi, rồi tan ra thành hàng ngàn chiếc cầu vồng nhỏ bé li ti. Tôi nghĩ hẳn phải có một thiên thần đang bị giam giữ trong phòng giam kế bên phòng tôi.
Nếu tôi có thể sử dụng chất giọng của mình một cách kỳ diệu như thế, thì tôi có được đến gần Chúa hơn không nhỉ? Dường như số phận của tôi đã được an bài làm một con quạ tầm thường, ngay cả ở nơi này, nơi mà chim chóc cũng bị cấm không được bay.
Tiếng chìa khóa kêu loảng xoảng và tiếng sập cửa phá tan cơn mộng của tôi. Viên quản ngục quát tháo: “Ra khỏi đây, đầu bò!”.
Tôi nhỏm dậy, cùng với hơn bốn mươi người phụ nữ khác, những người đã ở chung với tôi trong căn phòng giam này trong hơn ba ngày trở lại đây. Không người nào trong chúng tôi biết chắc bà ta đang nói ai. Không phải tôi, không phải lúc này.
Tôi ngả lưng trở lại xuống nền nhà, nó thấm lạnh đến mức tôi có thể trượt băng trên đó. Tôi tìm người phụ nữ to lớn nhất (người béo tỏa ra nhiệt lượng cơ thể nhiều nhất mà) và nằm rúc vào gần chị ta. Ở đây, chúng tôi không có định kiến phân biệt hay tính tự ái gì hết. Ở ngoài kia chúng tôi lấy tiền và thuốc của nhau, nhưng ở trong này chúng tôi chia sẻ cho nhau hơi ấm và nguồn động viên an ủi.
Một giọng chói tai hét lên: “Barr!”. Thế là đến lượt tôi. Tôi nhanh chóng vào phòng tắm và cởi quần áo. Ngay lập tức tôi ngồi xổm xuống và ho liên tục. Tôi muốn làm hài lòng những người coi tù. Tôi đã từng vào đây và tôi biết rõ các luật lệ.
Tôi bị đẩy vào vòi hoa sen lạnh ngắt và bị xịt một loại thuốc có mùi khủng khiếp để ngừa chấy rận. Tôi tự hỏi tại sao họ lại quan tâm đến điều đó khi mà họ chẳng giặt quần áo của chúng tôi. Rồi tôi được đẩy vào một phòng giam lạnh ngắt khác trong tình trạng ướt sũng. Tôi cố lau người thật khô bằng chiếc quần bẩn của mình.
Ngay khi giấc ngủ đến để tạm kéo tôi ra khỏi nỗi khổ sở đó thì một giọng nói khác cất lên, giọng nói ấy tử tế hơn những gì tôi đã quen nghe.
“Xin chào các chị, tôi tên là Smith. Vài năm trước đây tôi ở trong một tình huống còn tệ hơn các chị, nhưng các chị hãy nhìn tôi lúc này xem. Tôi có một việc làm tốt, quần áo đẹp và trông tôi cũng khá ổn đấy chứ. Nếu các chị cũng muốn được như tôi, các chị phải làm những gì mà tôi đã làm để được như thế. Tôi cam kết sẽ hỗ trợ cho những ai sẵn sàng tạo sự thay đổi.”
Tôi bước ra khỏi phòng giam không chút do dự khi cánh cửa sập lại phía sau. Khi chúng tôi đang đi về phía nhà tập thể nơi tôi sẽ ở, tôi nghe thấy có tiếng hét to và cả tiếng giậm chân. Lúc chúng tôi đến nơi, tôi thật sửng sốt khi nhận ra đó là một cuộc duyệt binh.
Tôi kêu lên: “Trời ơi, ông Smith, ông đã không bảo là tôi đang gia nhập vào quân đội!”.
Ông ta nói: “Còn nhiều thứ hơn như thế này, Mary ạ”.
Một người phụ nữ tách ra khỏi một nhóm duyệt binh và đi về phía tôi. “Xin chào, tôi là Lori, trưởng đơn vị. Trong chương trình này, bắt buộc chúng ta phải đi học. Chúng ta có năm phút để xếp hàng, đi nào.”
Chúng tôi bước đều qua một hành lang vắng vẻ để đến lớp học, miệng hát to một khúc quân hành. Tôi cố nén tiếng cười khúc khích, nhất là khi những người phụ nữ khác đang nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú. Không như đám thanh niên bị đi tù, những người trưởng thành không phải đến lớp. Đa phần những phụ nữ khác đều trải qua những ngày buồn chán và nản lòng, đôi lúc họ còn đánh nhau và “phê” thuốc. Vâng, có cả thuốc phiện trong nhà tù.
Sau hai giờ đồng hồ, chúng tôi đi theo hàng ngũ trở về phòng ngủ tập thể, nơi một nhân viên làm công tác xã hội chào đón chúng tôi. Cô ấy là nhân viên làm công tác xã hội duy nhất cho hơn hai ngàn phụ nữ ở đây, nên chúng tôi rất may mắn mới gặp được cô ấy tối nay. Cô ấy gợi ý chúng tôi hãy tham gia điều trị tại nơi cư trú sau khi rời khỏi đây, nhưng tôi không thể hình dung mình sẽ làm được điều ấy sau khi bị giam giữ ở đây một năm. Chúng tôi gặp cô ấy theo một nhóm để thảo luận về những vấn đề của mình, từ chuyện bị lạm dụng cho đến việc không biết đọc biết viết. Tôi cũng mừng là chỉ có một trăm giường cho việc chữa trị; vì vậy tôi có cơ hội để hỏi cô ấy một câu hỏi.
Một người phụ nữ tôi không quen biết bắt đầu kể chuyện của mình. “Tôi rất may mắn vì người ta đã cho tôi trở lại đây.” Cô ấy nói trong nước mắt. “Người ta bảo tôi đừng về nhà, nhưng tôi nhớ các con tôi lắm. Khi tôi về đến nhà chúng nó chỉ muốn đi chơi với các bạn, còn con gái tôi đã giấu cái ví của nó đi khi nó nghĩ tôi không trông thấy. Tôi không muốn nó trông thấy mình khóc nên tôi đã đến nhà một người bạn. Khi tôi bị bắt, cô ấy đang “phê” thuốc. Tôi đang buồn, và lúc đó tôi cũng “phê” theo cô ấy. Lần này thì tôi sẽ nói ít hơn và nghe nhiều hơn.”
Chúa điều khiển mọi thứ theo những cách huyền bí của Người. Mặc dù câu chuyện của chúng tôi không giống nhau nhưng tôi lại có cảm nhận tương tự. Hai năm qua, tôi đã không gặp các con tôi và cha của chúng. Tôi không muốn phạm sai lầm như người phụ nữ kia. Tôi không còn sợ chết nữa, mà tôi sợ phải sống một cuộc sống như trước kia. Tôi quyết định sẽ đi điều trị tại nơi cư trú khi được mãn hạn tù, và tôi cũng cố thuyết phục những người bạn cùng cảnh ngộ của tôi làm như thế.
Ngày tôi được phóng thích cũng đã đến, và tôi được mọi người đưa tiễn với những cái ôm hôn thắm thiết. Tôi chờ để được một nhân viên tình nguyện lái xe đưa tôi từ nhà tù đến với chương trình, và tôi bật cười thật to khi thấy người đó chính là ông Smith. Có một sự tương xứng nào đó khi tôi lại được đưa đến một chương trình khác cùng với ông Smith, và tôi cầu nguyện trong chương trình này tôi cũng sẽ thành công.
Một nốt nhạc lẻ loi ngân lên rồi hạ xuống như một giọt mưa rơi vào chân tôi, rồi tan ra thành hàng ngàn chiếc cầu vồng bé nhỏ. Tôi bước vào phòng giam và nói: “Em thân mến, em hát như một thiên thần. Một vài năm trước tôi ở trong một tình huống còn tệ hơn em bây giờ, nhưng hãy xem tôi bây giờ thế nào. Em có muốn nghe tôi nói tiếp không?”. Thiên thần nhìn tôi và mỉm cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét