"Nếu cho đi những gì ta không cần đến, thì đó không phải là cho" - Mẹ Teresa
Thời điểm ấy là gần sáu tháng kể từ khi đứa con gái nhỏ Kandall của chúng tôi qua đời lúc mới chín tuổi, sau cuộc chiến chống chọi với căn bệnh u não kéo dài trong năm tháng.
Đó là một mất mát lớn lao, nhưng chúng tôi còn phải yêu thương và chăm sóc hai đứa con khác nên cũng không có nhiều thời gian để trốn tránh và rơi nước mắt. Tuy nhiên, chúng tôi đâu phải là gỗ đá, nên thật chẳng dễ dàng để che giấu khi nỗi đau ùa đến và thể hiện ra bên ngoài.
Khoảng thời gian đó là lúc tôi bắt đầu nhận thấy đứa con út Celeste của tôi bắt chước một chú hề để kéo chồng tôi - Paul - và tôi ra khỏi những cơn đau buồn.
Làm cho chúng tôi vui cười không phải là việc của con bé, và tôi cũng không muốn con gái mình phải nhận lãnh trách nhiệm của một “người quan tâm và trông giữ trái tim của cha mẹ nó”. Tuy nhiên, con bé biết có một nụ cười đặc biệt mà nó có thể mang lại cho chúng tôi, nụ cười ấy gạt các xúc cảm đau buồn của chúng tôi qua một bên và khiến chúng tôi phá lên cười mãi thôi.
Nói chung, đó là một sự thay đổi luôn đáng được hoan nghênh, nhưng vẫn cần có những thời điểm cho nước mắt chảy xuống để thanh tẩy tâm hồn.
Chắc chắn là Paul và tôi đã làm những gì tốt nhất để giữ một hình ảnh tốt đẹp mỗi khi gia đình quây quần bên nhau. Nhưng những khoảnh khắc đau buồn thỉnh thoảng vẫn ập đến. Điều đó thỉnh thoảng mới xảy ra, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi thì hẳn nó rất buồn khi thấy cha mẹ mình rầu rĩ.
Celeste tiến đến gần tôi khi tôi đang ngồi suy ngẫm về một kỷ niệm. Hẳn là vẻ đau khổ do mất mát đã thể hiện rất rõ trên khuôn mặt tôi. “Mẹ ơi?”, con bé gọi. Khi tôi ngước lên để trả lời con gái, nó nhe răng cười, nụ cười vẫn thường khiến tôi bật cười không thể nào ghìm nén được.
Vì muốn nói cho con gái biết việc làm cho chúng tôi vui cười không phải là trách nhiệm của nó, tôi đã bảo con ngồi lên đùi mình.
Tôi không muốn làm tổn thương trái tim con bé, nên tôi nói hết sức cẩn thận. “Celeste này, mẹ thích con làm cho mẹ cười, và con cũng có một cách thật đặc biệt để làm điều đó.” Celeste mỉm cười hài lòng.
Tôi tiếp tục: “Con biết đấy, tất cả chúng ta đều nhớ chị Kendall; và đôi lúc, khi chúng ta nghĩ về chị con... chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng có đôi khi, chúng ta nghĩ đến chị ấy... chúng ta sẽ buồn vì chị không còn ở đây với chúng ta nữa”.
Tôi dừng lại để quan sát nét mặt của con bé. “Đôi lúc, khi chúng ta buồn, chúng ta có thể khóc.”
Celeste cứ nhìn chằm chằm vào tôi và bắt chước nét mặt của tôi, cố bày tỏ sự đồng cảm.
“Vấn đề là, Celeste ơi, mẹ biết con cảm thấy buồn khi nhìn thấy cha mẹ buồn, và con muốn làm cha mẹ cười, nhưng những giọt nước mắt của cha mẹ đều có lý do cả con à.” Con bé gật đầu, biểu lộ việc nó không thích nhìn thấy những giọt nước mắt của chúng tôi.
“Con biết khi con té ngã con sẽ bị trầy đầu gối chứ?”.
“Vâng...”, đôi mắt của Celeste mở to và chăm chú.
“Thế chúng ta phải làm gì trước khi chúng ta dán băng cá nhân lên?”
“Rửa nó ạ”. Con bé tự tin về câu trả lời của mình.
“Đúng rồi. Khi cha và mẹ khóc, việc đó cũng giống như Chúa đang gột sạch trái tim của cha mẹ để Người có thể đặt miếng băng lên và giúp chúng ta chữa lành vết thương.”
Có phải thực sự là tôi đang nói không nhỉ? Tôi cảm thấy như thể Chúa đã giúp tôi đưa ra ví dụ đó vậy.
Celeste suy nghĩ kỹ điều tôi vừa nói.
“Vì vậy, dù có thể con không thích nhìn thấy cha mẹ khóc” - đầu Celeste lắc lư qua lại khi nó nghe tôi nói - “nhưng đôi lúc chúng ta cần phải như vậy. Vì những giọt nước mắt thật ra đang giúp chúng ta chữa lành vết thương”. Tôi giữ yên khuôn mặt của con bé trong đôi bàn tay của mình.
“Và mặc dù mẹ rất thích nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của con, nhưng con cũng đừng buồn khi có lúc con thấy bố mẹ khóc con nhé. Con chỉ cần biết rằng Chúa đang rửa sạch trái tim của chúng ta, để từ đó Người có thể chữa lành vết thương cho chúng ta.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện của chúng tôi bằng một cái ôm thật chặt và một cú chọc léc, Celeste chạy xuống cầu thang để chơi tiếp.
“Cảm ơn Chúa vì Người không chỉ giúp con giải thích cho bé Celeste, mà còn giải thích điều đó cho chính con.” – tôi cầu nguyện.
Thời điểm ấy là gần sáu tháng kể từ khi đứa con gái nhỏ Kandall của chúng tôi qua đời lúc mới chín tuổi, sau cuộc chiến chống chọi với căn bệnh u não kéo dài trong năm tháng.
Đó là một mất mát lớn lao, nhưng chúng tôi còn phải yêu thương và chăm sóc hai đứa con khác nên cũng không có nhiều thời gian để trốn tránh và rơi nước mắt. Tuy nhiên, chúng tôi đâu phải là gỗ đá, nên thật chẳng dễ dàng để che giấu khi nỗi đau ùa đến và thể hiện ra bên ngoài.
Khoảng thời gian đó là lúc tôi bắt đầu nhận thấy đứa con út Celeste của tôi bắt chước một chú hề để kéo chồng tôi - Paul - và tôi ra khỏi những cơn đau buồn.
Làm cho chúng tôi vui cười không phải là việc của con bé, và tôi cũng không muốn con gái mình phải nhận lãnh trách nhiệm của một “người quan tâm và trông giữ trái tim của cha mẹ nó”. Tuy nhiên, con bé biết có một nụ cười đặc biệt mà nó có thể mang lại cho chúng tôi, nụ cười ấy gạt các xúc cảm đau buồn của chúng tôi qua một bên và khiến chúng tôi phá lên cười mãi thôi.
Nói chung, đó là một sự thay đổi luôn đáng được hoan nghênh, nhưng vẫn cần có những thời điểm cho nước mắt chảy xuống để thanh tẩy tâm hồn.
Chắc chắn là Paul và tôi đã làm những gì tốt nhất để giữ một hình ảnh tốt đẹp mỗi khi gia đình quây quần bên nhau. Nhưng những khoảnh khắc đau buồn thỉnh thoảng vẫn ập đến. Điều đó thỉnh thoảng mới xảy ra, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi thì hẳn nó rất buồn khi thấy cha mẹ mình rầu rĩ.
Celeste tiến đến gần tôi khi tôi đang ngồi suy ngẫm về một kỷ niệm. Hẳn là vẻ đau khổ do mất mát đã thể hiện rất rõ trên khuôn mặt tôi. “Mẹ ơi?”, con bé gọi. Khi tôi ngước lên để trả lời con gái, nó nhe răng cười, nụ cười vẫn thường khiến tôi bật cười không thể nào ghìm nén được.
Vì muốn nói cho con gái biết việc làm cho chúng tôi vui cười không phải là trách nhiệm của nó, tôi đã bảo con ngồi lên đùi mình.
Tôi không muốn làm tổn thương trái tim con bé, nên tôi nói hết sức cẩn thận. “Celeste này, mẹ thích con làm cho mẹ cười, và con cũng có một cách thật đặc biệt để làm điều đó.” Celeste mỉm cười hài lòng.
Tôi tiếp tục: “Con biết đấy, tất cả chúng ta đều nhớ chị Kendall; và đôi lúc, khi chúng ta nghĩ về chị con... chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng có đôi khi, chúng ta nghĩ đến chị ấy... chúng ta sẽ buồn vì chị không còn ở đây với chúng ta nữa”.
Tôi dừng lại để quan sát nét mặt của con bé. “Đôi lúc, khi chúng ta buồn, chúng ta có thể khóc.”
Celeste cứ nhìn chằm chằm vào tôi và bắt chước nét mặt của tôi, cố bày tỏ sự đồng cảm.
“Vấn đề là, Celeste ơi, mẹ biết con cảm thấy buồn khi nhìn thấy cha mẹ buồn, và con muốn làm cha mẹ cười, nhưng những giọt nước mắt của cha mẹ đều có lý do cả con à.” Con bé gật đầu, biểu lộ việc nó không thích nhìn thấy những giọt nước mắt của chúng tôi.
“Con biết khi con té ngã con sẽ bị trầy đầu gối chứ?”.
“Vâng...”, đôi mắt của Celeste mở to và chăm chú.
“Thế chúng ta phải làm gì trước khi chúng ta dán băng cá nhân lên?”
“Rửa nó ạ”. Con bé tự tin về câu trả lời của mình.
“Đúng rồi. Khi cha và mẹ khóc, việc đó cũng giống như Chúa đang gột sạch trái tim của cha mẹ để Người có thể đặt miếng băng lên và giúp chúng ta chữa lành vết thương.”
Có phải thực sự là tôi đang nói không nhỉ? Tôi cảm thấy như thể Chúa đã giúp tôi đưa ra ví dụ đó vậy.
Celeste suy nghĩ kỹ điều tôi vừa nói.
“Vì vậy, dù có thể con không thích nhìn thấy cha mẹ khóc” - đầu Celeste lắc lư qua lại khi nó nghe tôi nói - “nhưng đôi lúc chúng ta cần phải như vậy. Vì những giọt nước mắt thật ra đang giúp chúng ta chữa lành vết thương”. Tôi giữ yên khuôn mặt của con bé trong đôi bàn tay của mình.
“Và mặc dù mẹ rất thích nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của con, nhưng con cũng đừng buồn khi có lúc con thấy bố mẹ khóc con nhé. Con chỉ cần biết rằng Chúa đang rửa sạch trái tim của chúng ta, để từ đó Người có thể chữa lành vết thương cho chúng ta.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện của chúng tôi bằng một cái ôm thật chặt và một cú chọc léc, Celeste chạy xuống cầu thang để chơi tiếp.
“Cảm ơn Chúa vì Người không chỉ giúp con giải thích cho bé Celeste, mà còn giải thích điều đó cho chính con.” – tôi cầu nguyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét