Chào các bạn!

Tất cả các quyển sách trực tuyến, chúng tôi đều có sẵn Ebook và Audio book. Nếu có nhu cầu mời các bạn vào đây để tải: Hướng dẫn cách tải links trên các host TẢI EBOOK- AUDIO BOOK TỪ A --> Z


TLGTCS - CS12 - Khiêu vũ với voi

"Chúng ta không nhìn sự vật theo bản chất của nó, chúng ta nhìn sự vật theo bản chất của chúng ta" - Anaïs Nin

Tiếng nhạc lớn và dồn dập tràn ngập khắp phòng tập thể dục của trường trung học trong buổi khiêu vũ cuối cùng chỉ vài ngày trước buổi lễ tốt nghiệp. Mùi dầu thơm và keo xịt tóc pha lẫn mùi mồ hôi và nước hoa dịu nhẹ trong lúc tôi và các bạn nữ khác phập phồng chờ đợi những chàng trai khôi ngô của đội bóng đến mời chúng tôi nhảy.




Chúng tôi đã tập luyện những điệu nhảy mới nhất trong nhiều giờ đồng hồ, đến mức mỗi cặp chúng tôi ở trên sàn nhảy cứ khớp với nhau như một. Khi bạn nhảy của tôi xoay tròn người tôi, tôi phá lên cười, cảm giác mình thật ngốc nghếch nhưng đồng thời tôi cũng chìm đắm trong khoảnh khắc ấy. Cùng một lúc, tôi có cảm giác vừa tuyệt vời vừa không được thoải mái.

Bất chợt, giọng nói đứa bạn thân của tôi vang lên át cả tiếng của ban nhạc mang tôi trở về với thực tại. “Bố cậu kìa!” Cô ấy nói với giọng khẩn trương, tay chỉ về phía một thân hình cao lớn đang đứng ở lối ra vào được ánh đèn sáng ở ngoài hành lang rọi bóng. Bố tôi quay tới quay lui tìm kiếm.

Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống ẩn mình vào đám đông và len lỏi đến góc tối phía sau sân khấu, bên cạnh dàn loa. Tim tôi đập thình thịch vì lo lắng và sợ sệt, chứ không phải vì tiếng trống. Nếu bố vào thì mọi người sẽ thấy bố  – họ sẽ biết hết.

Tôi vội vàng dùng tay chùi son môi và chạy ào đến lối ra vào nơi thân hình cao lớn ấy vẫn đang đứng quan sát đám đông. Lúc len lỏi qua những cánh tay đang vung vẩy và những đôi bàn chân đang dậm theo tiếng nhạc, tôi chào tạm biệt  mọi người mà không hề dừng lại để trả lời những câu hỏi đại loại như: “Sao bố cậu đến sớm thế?”, “Cậu phải đi ngay bây giờ à?”, “Cậu đi đâu thế? Mười một giờ buổi khiêu vũ mới kết thúc mà”.

“Chào bố! Con sẵn sàng để đi rồi”, tôi nói, cố tỏ ra bình thản và vui vẻ khi gặp ông. Tôi nhẹ nhàng dẫn ông rời khỏi lối đi để xuống hành lang nhằm tránh việc chắc chắn bị bẽ mặt nếu bố tôi bước chân vào sàn nhảy hay nói chuyện với một người nào đó. Mùi hơi thở của ông, những câu nói lè nhè và vẻ lờ đờ trong mắt ông sẽ là một tiết lộ chết người – họ sẽ biết.

Vào tháng Chín, tôi dành khoảng thời gian mỗi lần lái xe đến trường để nhớ lại những tình bạn đã nảy nở trong hơn bốn năm qua. Tôi luôn cố tập trung vào điều tốt và quên đi những cái xấu.  Tôi nhớ lại khoảng thời gian đến chơi nhà chúng bạn, nhìn bố mẹ anh chị em của bạn cười vui và ăn uống cùng nhau đúng như một gia đình.

Có thể họ sẽ không bao giờ biết mình may mắn như thế nào khi được bố ngồi vào bàn ăn tối và phân phát món khoai tây cho mọi người trong gia đình, chứ không phải là rót bia cho những người bạn ở quán rượu. Khi bố của họ vào tiệm tạp hóa lúc mười một giờ sáng, các ông ấy cũng sẽ không loạng choạng ra về hàng giờ sau đó với bình sữa đã bị chua trong tay. 

Việc dọn vào ký túc xá đã diễn ra trơn tru – không hề có cãi cọ hay sự cố. Mẹ, bố và em gái tôi giúp tôi bố trí căn phòng sao cho thật thoải mái, đó là ngôi nhà mới của tôi. Sau một ngày mệt nhoài vì dọn dẹp vali và mấy cái hộp giấy, gia đình ra về, còn tôi nằm trên tấm đệm và nhìn quanh căn phòng. Người bạn cùng phòng đã ngủ, và cảnh ánh trăng xuyên qua cửa sổ thật đẹp – giống hệt như căn phòng của tôi ở nhà. Căn phòng ở nhà tôi thậm chí còn có chi tiết đặc biệt này – tiếng ngáy lớn kèm với mùi bia bị chua và mùi thuốc lá mốc.

Đây là khởi đầu mới của tôi, một cuộc sống mới.

Những buổi học của tôi vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến một hôm, tôi ngồi trong giảng đường, nghe giảng về kỹ thuật điều trị mới nhất dành cho những người nghiện rượu. Tôi đã biết cách ứng xử với họ rồi, và không muốn bỏ ra thêm ngày nào nữa, chứ đừng nói chi là bỏ cả khoảng đời còn lại để tiếp xúc với những người đó.

Luôn có một lời biện hộ nào đó, luôn là một cuộc chiến và luôn có cãi vã. Đổ rượu của họ vào bồn rửa mặt cũng chẳng ích lợi gì. Hãy quên chuyện gia đình đi nghỉ ở bãi biển đi nhé, bởi vì họ sẽ thất hứa. Và chẳng có lời nào có ý nghĩa khi mẹ của bạn đánh thức bạn dậy vào nửa đêm.

Bạn cũng không còn phàn nàn khi đứng ở một góc đường tối thui trong bộ đồ pyjama và chiếc áo khoác mùa đông, nhìn và chờ đợi chiếc Chevy xanh của chú bạn xuất hiện. Nhưng bạn cầu nguyện với tất cả tấm lòng của mình, rằng không có một ai quen biết chạy xe ngang và nhìn thấy bạn. Bạn lại cố trốn chạy một lần nữa, che giấu bí mật của mình như  là giấu khuôn mặt của mình khỏi ánh đèn pha của chiếc Chevy đang đến gần.

Các sinh viên năm nhất khác đã nói về những lý do khiến họ đăng ký vào lớp học này. Họ muốn tìm hiểu về nguyên nhân, biện pháp ngăn ngừa và điều trị cho những đối tượng nghiện rượu. Họ mong muốn hiểu cặn kẽ vấn đề lạm dụng chất gây nghiện này. Họ còn muốn biết thêm nhiều điều về AA (Alcoholics Anonymous: Hội những người cai rượu).

Bố ơi, có lẽ bố nên đi đi bố ạ.

“Này, bố sẽ đến Hội những người cai rượu nếu bố là người nghiện rượu, nhưng con thấy đấy, bố không phải là người nghiện rượu.”

Thôi được rồi bố ạ - bố nói sao cũng được.

Buổi thảo luận tiếp tục, một ai đó đề cập đến Al - Anon và điều đó làm tôi chú ý. Đó là một điều mới mẻ đối với tôi, một chương trình cho những người chồng hoặc vợ và những gia đình có người nghiện rượu. Chẳng thiệt gì khi đăng ký vào đó. Sẽ không ai phải biết tôi đã bỏ lại gì phía sau.

Chẳng có khuôn mặt nào trong phòng học trông quen cả, nhưng trông họ đều ngập tràn hy vọng. Lúc tôi tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau thì tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Có lẽ đây chẳng phải là ý kiến hay; mình có thể đi ngay bây giờ để giữ nguyên bí mật của mình.

Ai đó đã chạm vào tay tôi. “Hãy tham gia cùng chúng tôi.”

Khi người phụ nữ đó đưa tay qua lại khắp căn phòng, những khuôn mặt như hòa lẫn vào nhau, nhìn tôi và cười. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không biết mình có thuộc về nơi này hay không. Tôi cảm giác như những đôi mắt của họ đang dò xét khuôn mặt tôi, tìm kiếm manh mối về những gì đang ở trong đầu tôi, cố gắng để đọc suy nghĩ của tôi, vạch trần những bí mật của tôi, ký ức của tôi, bản chất con người tôi.

Trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc trong sáng thực sự, khi tôi cố tìm trong vô vọng một lý do để bỏ đi, thì người phụ nữ đó chỉ nói: “Sẽ ổn thôi – chúng tôi hiểu mà”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét