Thời gian gần đây, để
gây bất ngờ cho cả nhà, tôi nảy ra ý định sẽ tập nấu ăn. Phải khó khăn
lắm, tôi mới đưa ra được quyết định này. Thế nhưng, công việc kinh doanh
hàng ngày quá bận rộn khiến tôi cứ lần lữa mãi, chưa thực hiện được ý
định của mình.
Tôi vốn không phải là một người phụ nữ giỏi nấu ăn. Từ những ngày còn bé, là “tiểu thư”, con một trong gia đình, tôi nào có phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì? Mọi công việc lớn nhỏ trong nhà đã có người giúp việc làm hết tất cả. Tôi chỉ có mỗi một việc, đó là chúi mũi vào học để sau này có thể nối nghiệp kinh doanh của cha mẹ mà thôi. Đến lúc chuẩn bị kết hôn, tôi chợt nhớ mình đã đọc ở trong một cuốn sách nào đó có một câu nói bất hủ rằng: “Con đường đến với trái tim của người đàn ông thường phải đi qua dạ dày” nhưng tôi chẳng biết có đúng hay không nữa? Tôi thầm nghĩ, chẳng riêng gì với nam giới, ngay cả phái nữ chúng tôi, con đường đi đến trái tim của phái nữ nhiều khi cũng vẫn phải đi qua cái “dạ dày vĩ đại” kia mà thôi!
Hơn nữa, mẹ tôi cũng khuyên: “Sau này làm vợ, làm mẹ mà không biết nấu ăn thì làm sao chấp nhận được, hả con? Không khéo người ta lại cười vào mặt cho đấy!”. Nghe vậy, tôi cảm thấy tự ái kinh khủng và quyết tâm theo học lớp nữ công gia chánh ở Nhà văn hóa Phụ nữ thành phố. Chưa biết tôi sẽ nấu được cho người chồng tương lai của mình những món ăn tuyệt vời cỡ nào, chỉ biết rằng, mỗi lần tôi đi học nấu ăn thì tôi luôn “hành tội” anh bằng cách bắt anh phải chở tôi đi học và đứng chờ đợi mỏi mòn ở ngoài cổng Nhà văn hóa Phụ nữ. Lý do thật đơn giản, trong lúc học, tay chân tôi lúc nào chẳng tỏ ra lóng ngóng vụng về nên bao giờ tôi cũng thực hành xong sau cùng. Những lúc như vậy, tôi sốt ruột đứng từ cửa sổ trên lầu Nhà văn hóa Phụ nữ nhìn xuống góc đường nơi anh đang đứng chờ tôi, hình như anh cũng tỏ vẻ sốt ruột qua nét mặt nhăn nhó chẳng kém gì tôi. Thế nhưng, lúc tôi uể oải đeo túi xách trên vai, bước ra cổng tự nhiên nét mặt anh đã tươi tỉnh hẳn lên, chẳng hề tỏ chút sốt ruột hay mệt nhọc gì. Anh lại còn quan tâm hỏi han tôi có mệt không, học nấu ăn có vất vả lắm không? Những ngày yêu nhau tươi đẹp như thế rồi cũng qua nhanh cho đến ngày chúng tôi tổ chức đám cưới. Tấm chứng chỉ nữ công gia chánh của tôi ngày nào rồi cũng được cất vào tủ kính để làm… kỷ niệm.
Thực tế cuộc sống hôn nhân khác xa với những điều “kinh khủng” mà lâu nay tôi vẫn tưởng tượng ra. Chẳng biết phước đức ông bà bao nhiêu đời để lại mà tôi may mắn kết hôn với một người chồng quá tuyệt vời. Anh là người nâu ăn rất giỏi và rất đỗi yêu thương tôi! Những món ngon đều do bàn tay anh nấu chứ không phải tôi.
Thế rồi, hòa mình với nhịp sống hối hả, quay cuồng, công việc của cả vợ lẫn chồng đều bận rộn, gia đình tôi chỉ còn cách thuê người giúp việc. Thời gian như bóng câu vụt qua cửa sổ, vợ chồng chúng tôi sống với nhau suốt mười mấy năm trời và đã có hai con, một gái, một trai nhưng chẳng bao giờ anh và các con tôi có dịp được thưởng thức những món ăn ngon do chính bàn tay tôi nấu.
Giờ đây, con gái tôi cũng đã lớn và đang “rục rịch” chuẩn bị có bạn trai dòm ngó. Mà chẳng hiểu tại sao lại “vô phúc” thay, con gái tôi cứ bắt chước tôi chứ không chịu bắt chước tài nội trợ của ba nó. Nhiều lúc, tôi cũng tự nghĩ rằng, mình phải cố gắng nấu ăn chút ít cho gia đình để làm gương tốt cho con gái mình. Nhưng cũng giống như ở đầu câu chuyện tôi đã nói, tôi cứ lần lữa mãi mà không sao thực hiện được ý định này. Nhân dịp mẹ chồng tôi đến nhà chơi, tôi quyết định mình phải “trổ tài”. “Không khéo người ta lại cười vào mặt cho!” - Chao ôi! Câu nói mà mẹ tôi đã dặn cách đây gần hai mươi năm trước khi tôi chuẩn bị lấy chồng, giờ đây vẫn còn văng vẳng bên tai tôi…
Tôi quyết định sẽ chiêu đãi cả nhà món mì Ý. Chiều đi làm về, tôi hối hả ghé siêu thị, mua vài thứ cần thiết rồi phóng xe nhanh như bay về nhà. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của món mì Ý thơm ngon tuyệt vời mà tôi sắp thực hiện. Mẹ chồng tôi đã đón sẵn ở cổng, lụi cụi xách giỏ giúp tôi. Rồi mẹ vào bếp, lúi húi giúp tôi rửa cà chua… Lúc nào mẹ chồng tôi cũng hăng hái, thích làm mọi công việc. Tôi phải cố gắng lắm mới thuyết phục được mẹ chịu lên nhà ngồi xem ti-vi và trò chuyện với cháu trai. Vốn không quen nội trợ, chỉ có một món mì Ý đơn giản mà tôi mất gần ba tiếng đồng hồ cũng chưa làm xong. Bạn không thể hình dung nổi, lâu nay tôi chẳng bao giờ bắt tay vào công việc này nên nó thực sự là một thử thách đối với tôi như thế nào? Tôi lo sợ đến nỗi trên trán mướt cả mồ hôi hột, tay chân thì muốn run lẩy bẩy vì đói bụng và vì mệt…
Đến lúc chồng tôi về, anh khệ nệ xách hai túi nilon đựng đầy đồ ăn. Anh nói:
- Tưởng em cũng đi làm về muộn nên anh mua sẵn đồ ăn rồi!
Chồng tôi luôn là một người đàn ông rất chu đáo. Nhưng anh lại nói:
- Thôi! Anh cất hết đồ ăn này vào tủ lạnh để dành ngày mai. Tối nay, cả nhà sẽ cùng thưởng thức món của em, em đồng ý không?
Con gái tôi đi học tiếng Anh buổi tối ở trung tâm ngoại ngữ về, vội vã chạy vào bếp và sung sướng hét lên:
- A! Con biết rồi, món này mẹ làm, trong tiếng Anh gọi là Spaghetti. Bất ngờ quá!
Thức ăn được dọn ra, cả nhà cùng dùng bữa thật vui vẻ. Về phần tôi, cũng là món mì Ý lâu nay tôi vẫn ăn ở nhà hàng nhưng sao hôm nay ăn ngon tuyệt vời? Tôi chợt nghĩ, công việc nội trợ quả thật là một thử thách nhưng là một thử thách xứng đáng, bởi vì thử thách ấy giúp chúng ta đem lại niềm vui cho những người thân yêu nhất của mình!
Ăn xong, con gái tôi tự nguyện phụ giúp tôi dọn dẹp. Chao ôi! Sao bỗng dưng hôm nay nó trở nên ngoan ngoãn, siêng năng vầy nè? Bình thường mọi ngày nó có biết rửa chén là gì đâu?
Đêm đã khuya, chỉ còn hai vợ chồng trong phòng ngủ, chồng tôi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và hỏi:
- Có mệt lắm không em? Cảm ơn em đã làm được một việc rất có ý nghĩa với gia đình, với mẹ, với anh và với các con…
Vậy đó, thử thách mới và thời gian dành cho gia đình luôn là hai yếu tố quan trọng nhất đem lại hạnh phúc cho những con người trong xã hội hiện đại, còn bạn, bạn có tin vào điều đó không?