Chào các bạn!

Tất cả các quyển sách trực tuyến, chúng tôi đều có sẵn Ebook và Audio book. Nếu có nhu cầu mời các bạn vào đây để tải: Hướng dẫn cách tải links trên các host TẢI EBOOK- AUDIO BOOK TỪ A --> Z


Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ - Và tôi đã làm được

Tôi không bắt buộc phải chiến thắng nhưng tôi bắt buộc phải chiến đấu đến cùng. Tôi không nhất thiết phải thành công nhưng tôi phải nỗ lực hết sức mình.




Tháng 5 năm 1989, còn 1 tháng nữa là tới ngày lễ tốt nghiệp trung học của tôi. Hơn lúc nào hết, tôi quyết tâm sẽ tự mình tiến đến sân khấu của buổi lễ trên chiếc xe lăn của mình. Từ lúc mới sinh ra, tôi đã mắc phải căn bênh liệt não. Di chứng căn bệnh để lại là tôi không thể đi được như người bình thường. Để tập luyện cho buổi lễ, tôi bắt đầu sử dụng xe lăn tay thay cho xe lăn điện. Mỗi khi tự mình đi được một đoạn khá xa, tôi luôn cảm thấy hãnh diện và tự hào về chính mình. Nhưng có lẽ, điều tôi nhận được còn lớn hơn nhiều so với những gì tôi từng tưởng tượng. Không chỉ có tôi nhìn bản thân mình khác đi mà bạn bè cùng lớp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Họ tôn trọng và ủng hộ quyết tâm của tôi.

Trước kia, chiếc xe lăn điện là đôi chân của tôi. Nó cho phép tôi có thể di chuyển đến mọi nơi mà không phải sử dụng sức lực, cũng như không cần sự giúp đỡ của những người xung quanh. Tuy nhiên, vào lúc này, tôi nhận ra rằng chiếc xe lăn điện ấy đã trở thành vật giam hãm. Tôi chỉ cảm nhận được mình là một người độc lập khi không phải lệ thuộc vào chiếc xe lăn điện nữa.

Với tôi, việc tốt nghiệp trung học trên chiếc xe lăn tay của mình là một bước ngoặt trong cuộc đời. Tôi muốn tiến vào tương lai của mình như một chàng trai độc lập. Tôi không cho phép bản thân mình được đưa lên sân khấu của buổi lễ trên một chiếc xe lăn điện. Cho dù có mất tới hai mươi phút tự mình đẩy xe lăn tay đến sân khấu đi nữa, tôi cũng không quan tâm, tôi vẫn sẽ làm việc đó.

Ngày 14 tháng 6 năm 1989, ngày lễ tốt nghiệp. Sáng hôm đó, tất cả các sinh viên tốt nghiệp đều diễu hành quanh sảnh đường rồi về chỗ ngồi của mình ở trên sân khấu. Tôi tự hào ngồi trên chiếc xe lăn tay giữa những hàng ghế đầu tiên. Lúc người dẫn chương trình xướng tên tôi lên nhận bằng tốt nghiệp, tôi hồi hộp và chậm chạp đẩy xe hướng về phía sân khấu. Khi nhìn lên, tôi nhận ra rằng tất cả mọi người trong hội trường đều đứng dậy hoan hô. Tôi xúc động và tự hào, nhận bằng tốt nghiệp rồi quay về phía các bạn cùng lớp, giơ cao tấm bằng, mắt ngước nhìn tất cả và lòng như một hét lên thật to : "Tôi đã làm được ! Tôi đã làm được điều đó !"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét