Một trong những cảnh tượng không thể quên, gây xúc động nhất trong chuyến đi đến Nam Phi là cảnh mà tôi chứng kiến khi diễn thuyết tại một nhà thờ. Hàng trăm người ốm đau, tàn tật và những người đang chờ chết xếp hàng ở đó để tìm kiếm phép màu có thể cứu sống họ, giúp họ lành bệnh. Tôi thường buông mấy câu đùa liên quan đến tình trạng khuyết thiếu tay chân của mình, chì để mọi người thấy thoải mái. Ở nhà thờ đó không ai cười hết! Họ đến để được chữa lành những vết thương, để được giải phóng khỏi đau đớn. Họ muốn có phép màu.
<!-- more -->
Tối tối họ lại đến nhà thờ đó và hy vọng được chữa khỏi bệnh. Có người phải mang nẹp cổ, người phải đi nạng, người ngồi xe lăn. Hai người bệnh AIDS được kéo đến nhà thờ trên những tấm đệm. Có người phải cuốc bộ bốn hoặc năm cây số để đến. Phía cuối nhà thờ xắp đầy nạng và xe lăn, những thứ mà theo như người ta nói, của những người đã được chữa khỏi bênh bỏ lại. Em trai tôi và tôi đã nói chuyện với một người đàn ông có một bên chân và một bàn chân bị sưng to gắp đôi bình thường. Ông ấy đau lắm, nhưng vẫn cố lê bước đến nhà thờ để được chữa trị.
Bất cứ ai chứng kiến cảnh tượng này cũng phải ước ao có một sức mạnh nào đó giúp chữa lành bệnh cho những người đang phải chịu đau đớn ấy. Tôi đã từng giống như họ. Đã từng cầu mong phép màu mang đến cho tôi chân tay. Nhưng lời thỉnh cầu của tôi chưa bao giờ được đáp ứng, và hầu hết những người tôi gặp ở nhà thờ đó cũng đã không có được phép màu mà họ ao ước. Nhưng như thế không có nghĩa rằng các phép màu không thể xảy ra. Một ngày nào đó cộc sống của tôi có thể đạt đến mức như một phép màu, xét trên thực tế tôi đã có thể đến được với nhiều khán thính giả, có thể nói về niềm tin và sự khích lệ. Việc tôi, một thanh niên theo đạo Cơ Đốc người Australia gốc Serbia không chân, không tay, nhận được nhiều lời mời diễn thuyết từ các lãnh đạo chính phủ ở Costa Rica, Colombia, Ai Cập, và Trung Quốc không phải là một phép màu nhỏ. Tôi đã gặp Giáo hoàng Shenouda III của giáo hội Coptic, đã diện kiến lãnh tụ tinh thần của người Hồi giáo ở Ai Cập Sheikh Mohammed Sayed Tantawi, ấy là chưa kể đến những lãnh tụ của Giáo hội các thánh hữu ngày sau của Chúa Jesus. Cuộc đời tôi là minh chứng cho thấy không có giới hạn nào khác ngoài những giới hạn chúng ta tự áp đặt cho mình!
Sống không có giới hạn có nghĩa là biết được rằng bạn luôn có thứ gì để cho, luôn có thể làm điều gì đó để giảm nhẹ ghánh nặng của người khác. Ngay cả những cử chỉ nhỏ thể hiện lòng tốt, thậm chí vài đô la, cũng có thể tạo ra tác động to lớn. Sau trận động đát kinh hoàng ở Haiti năm 2010, Hội Chữ thập đỏ Mỹ đã nhanh chóng thực hiện một chương trình nhân đạo để moi người giúp đở các nạn nhân của trận động đất. Họ tạo cơ hội cho bất chứ ai cũng có thể ủng hộ 10 đô la bằng cách gửi tin nhắn có hai chữ “HAITI” qua điện thoại di động tới số 90999.
Hiện nay 10 đô la không phải là nhiều, và gửi tin nhắn đó là việc rất đơn giản. Đó là một hành động nhỏ của việc làm từ thiện. Nhưng nếu là một trong những người tham gia, bạn sẽ tạo ra sự thay đổi lớn. Tìm hiểu qua Hội Chữ thập đỏ, tôi được biết rằng có tới hơn ba triệu người đã ủng hộ các nạn nhân của trận động đất bằng việc nhắn tin qua điện thoại di động. Kết quả là, Hội Chữ thập đỏ đã nhận được hơn 32 triệu đô la để giúp đỡ người đân Haiti!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét