Hellen Keller, người phụ nữ vừa mù vừa điếc từ khi mới chập chững biết đi nhưng đã vươn lên trở thành một nhà hoạt động xã hội và một tác giả nổi tiếng, từng nói rằng không có cái gọi là “cuộc sống an toàn”.
<!-- more -->
“Cuộc sống đó không tồn tại trong tự nhiên… Cuộc sống hoặc là một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm hoặc chẳng là gì cả”. Vậy thì mạo hiểm không chỉ là một phần của cuộc sống. Nó là bản thân cuộc sống. Cái điểm nằm giữa phạm vi thoải mái và ước mơ của bạn chính là nơi cuộc sống diễn ra. Nó là một phạm vi chứa đựng sự lo âu ở mức cao, nhưng nó cũng là nơi bạn khám phá ra mình là ai. Karl Wallenda, nam diễn viên xiếc huyền thoại của môn đi trên dây, khẳng định: “Đi trên dây nghĩa là đang sống; mọi điều khác đang chờ đợi”.
Mọi vận động viên môn thể thao nhảy dù, môn dù lượn, đều biết rằng lần đầu tiên họ bước ra cửa máy bay đối diện với độ cao chóng mặt thường rất đáng sợ, nhưng những người đó vẫn phải tiến ra cái điểm nguy hiểm đó nếu họ muốn trải nghiệm cảm giác bay với chiếc dù. Hãy đối mặt với nguy hiểm – mỗi ngày bạn sống có thể là ngày cuối cùng của bạn, vậy nên bạn phải đánh liều mà nhắc mình ra khỏi giường, không thể làm khác được. Bạn không thể trở thành người chiến thắng trừ khi sẵn sàng đương đầu với thất bại. Bạn thậm chí không thể đứng ra mà không phải đương đầu với nguy cơ bị ngã.
Từ khi chào đời, cuộc sống thường ngày của tôi đã bấp bênh lắm rồi. Nhiều người hoài nghi liệu có bao giờ tôi có thể tự chăm sóc cho mình được không. Cha mẹ còn lo lắng gấp bội bởi vì đứa con không tay chân của họ lại là một đứa ưa tìm kiếm thú vui mạo hiểm. Tôi luôn đặt mình vào tình thế nguy hiểm bởi vì tôi không chịu đựng nổi việc ngồi một chỗ hoặc làm một đứa trẻ lười hoạt động. Tôi trượt ván. Tôi chơi bóng đá. Tôi bơi. Tôi lướt sóng. Tôi quăng các thân hình bất bình thường đi khắp nơi như một quả tên lửa không điều khiển. Thật điên rồ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét