Đừng lo lắng về việc bạn có thể giúp người khác được bao nhiêu. Hãy cứ tìm đến những ai cần giúp đỡ và bạn nên biết rằng những hành động nhỏ của lòng tốt thường được nhân lên và có tác dụng lớn lao vượt trên cả những gì bạn mong đợi.
<!-- more -->
Càng nghe những gì John Pingo nói, tôi càng muốn đến Nam Phi hơn.
Trong ba tuần tôi cầu nguyện để xin sự chỉ dẫn của Chúa cho chuyến đi đến Nam Phi.Sau đó, tôi thực sự hiểu rằng trong tôi có một tiêng gọi thôi thúc thực hiện chuyến đi đó. Tôi muốn mang đến cho người khác sự khích lệ không giới hạn, và chuyến đi đó dường như là một bước đầu tiên tốt đẹp hướng tới sứ mệnh truyền giáo khắp thế giới. Tôi biết rất ít về về Nam Phi, và chưa bao giờ đi xa như thế mà không có cha mẹ đi cùng. Cha tôi có những người bạn sống ở đó, và sau khi nói chuyện với họ, ông không yên tâm. Họ nói cho ông biết bạo lực là một vấn đề nghiêm trọng ở quốc gia này và rằng du khách đến đây thường bị tấn công cướp giật, thậm chí bị giết chết.
“Đó không phải là một nơi an toàn để đến đâu , Nick ạ”, cha tôi nói. “Con thậm chí không biết cái người tên là John Pingo đó là ai. Tại sao con lại tin tưởng ông ta mà đi sang đó chứ?”
Cũng giống như các bậc làm cha làm mẹ khác, cha mẹ luôn bảo vệ tôi. Vì tôi không có chân tay, họ cảm thấy có đầy đủ mọi lý do để lo lắng cho sự an nguy của tôi. Nhưng tôi khao khát thực hiện chuyến đi đó, khát khao đi theo tiếng gọi ở trong lòng, mong muốn được dấn thân trong sự nghiệp của một nhà truyền giáo và một diễn giả.
Cha mẹ tôi chỉ mới có vài sợi tóc bạc và những cuộc phiêu lưu của đứa con trai cứng cỏi này quả là đáng ngạc nhiên. Khi tôi đề xuất chuyện đi đến Nam Phi, những mối lo trên hết của cha mẹ tôi là vấn đề sức khỏe và tài chính.Tôi vừa mua ngôi nhà đầu tiên bằng chính những đồng tiền của tôi kiếm được, và họ cảm thấy rằng tôi nên trả các khoản nợ từ việc mua nhà thay vì rong ruổi khắp địa cầu.
Những mối lo của họ tăng lên một cách đang kể khi tôi cũng tiết lộ với họ rằng:
1. Ở Nam Phi, tôi sẽ hiến tặng hoen 20.000 đô la tiền tiết kiệm cho các trại trẻ mồ côi.
2. Tôi muốn đưa em trai đi cùng.
Giờ đây, đứng ở vị trí của cha mẹ mà nhìn lại chuyện đó, tôi có thể hiểu và cảm thông hơn với những nỗi lo của họ ngày ấy. Nhưng khi ấy tôi đã quyết đi. Kinh Thánh dạy: “Nếu trên đời này ai có của cải, thấy anh em mình đang cùng túng mà không thấy mủi lòng, thì làm thế nào lòng yêu mến Đức Chúa ngụ trong con người ấy được?”. Tôi muốn hành động theo đức tin bằng cách giúp đỡ người khác. Mặc dù khuyết tật, tôi cảm thật tràn đầy khả năng nhờ đức tin mà tôi có, và cảm thấy rằng đã đến lúc phục vụ mục đích của mình.
Tôi vẫn phải thuyết phục cha mẹ rằng tôi sẽ an toàn. Lúc đầu thậm chí em trai tôi không hào hứng về chuyến đi. Nói cho đúng, khi rủ nó đi, nó từ chối vì những thông tin về bạo lực ở Nam Phi và vì nó “Không muốn bị một con sư tử ăn thịt”. Tôi tiếp tục thôi thúc và khích lệ em, cố giải thích về những con sư tử.Trước đó, tôi đã rủ hai người anh em họ đi cùng; một người đã rút lui.Cuối cùng Aaron cảm thấy nó có bổn phận cùng đi và giúp đở tôi trong chuyến đi.Họ vẫn lo lắng lắm, nhưng họ tin Chúa Sẽ phù hộ cho chúng tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét