Vài năm trước tôi thực hiện một chuyến đi bằng máy bay xuyên đất nước cùng với người chăm sóc mình. Chuyến bay của chúng tôi bị trễ (đó không phải điều ngạc nhiên), và cuối cùng khi lên được máy bay, và khi máy bay bắt đầu khởi động trên đường băng, tôi nhìn ra cửa sổ và thấy khói toả ra từ động cơ.
<!-- more -->
Một chiếc xe cứu hoả rầm rạy chạy tới. Nhân viên cứu hoả nhảy ra khỏi xe và xịt chất chống cháy vào động cơ máy bay. Hành khách được thông báo: Vì có sự cố cháy nhỏ ở động cơ máy bay, chúng tôi sẽ tiến hành sơ tán khẩn cấp.
Ôi, tốt rồi, tôi nghĩ. Động cơ máy bay bị cháy chẳng có gì hay ho, nhưng việc chúng tôi vẫn còn ở mặt đất khi “sự cố cháy nhỏ” ấy xảy ra lại là điều may mắn. Khi người ta thông báo rằng chuyến bay sẽ bị hoãn thêm hai giờ nữa, nhiều hành khách cùng chuyến bay với tôi phàn nàn ầm ĩ và cay đắng. Tôi cũng bực mình vì chuyến bay trễ, nhưng mừng vì đã tránh được tình huống khẩn cấp có thể xảy ra trong khi máy bay đang ở trên cao.
Tuy nhiên, tôi đã phải vất vả để duy trì ý nghĩ tích cực đó bởi vì thời gian biểu của chúng tôi rất căng. Hãy nhớ rằng Chúa không lãng phí thời gian, tôi tự nhủ. Sau đó chúng tôi nghe thấy một thông báo khác: Mọi hành khách xếp hàng tại một cổng khác để lên máy bay khác và khởi hành ngay lập tức. Quả là một tin tốt lành!
Chúng tôi vội tìm đến cổng mới, lên một chiếc máy bay khác, và sẵn sàng cho chuyến bay. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm cho tới khi nhận thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh mình đang lặng lẽ khóc.
“Tôi có thể làm gì giúp bà không?”, tôi hỏi.
Người phụ nữ ấy giải thích rằng mình đi thăm đứa con gái 15 tuổi đang bị đe doạ tính mạng sau một cuộc phẫu thuật thông thường được thực hiện không đúng cách dẫn đến hậu quả tồi tệ. Tôi cố gắng hết sức để an ủi người mẹ. Chúng tôi nói chuyện trong gần như suốt chuyến bay. Tôi thậm chí đã khiến cho bà ấy cười sau khi bà nói với tôi rằng bà rất sợ đi máy bay.
“Bà có thể nắm tay tôi nếu bà muốn”, tôi nói đùa.
Khi máy bay hạ cánh, người mẹ cảm ơn tôi đã an ủi bà. Tôi nói với bà rằng tôi cảm thấy mình rất may mắn được ngồi cạnh bà trên máy bay sau một loạt những căng thẳng do trễ giờ và thay đổi cổng hàng không.
Ngày hôm đó Chúa đã không lãng phí thời gian của tôi. Người biết rõ người đang làm gì. Người đã sắp xếp cho tôi ngồi cạnh người phụ nữ đó để giúp bà vượt qua hoảng sợ và nỗi buồn. Càng nghĩ về ngày hôm đó, tôi càng cảm thấy biết ơn cái may mắn được dành cho người phụ nữ ấy sự lắng nghe đầy cảm thông và chia sẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét