Hồi nhỏ tôi được dạy rằng mọi vinh quang đều thuộc về Chúa Trời, và khi trưởng thành, tôi hiểu rằng bất cứ điều tốt đẹp nào đạt được đều không phải do tôi tạo ra mà là được tạo ra thông qua tôi. Dường như Chúa tin rằng thỉnh thoảng tôi cần học một bài học về sự khiêm nhường để tôi không bao giờ mất đi khả năng tiếp xúc và kết giao với người khác.Đôi khi những bài học về sự khiêm nhường không dễ đâu. Có những lúc rất tức cười.
<!-- more -->
Tôi vẫn sống ở Australia vào năm 2002, khi anh họ của tôi, Nathan Poljak, đi cùng tôi sang Mỹ để diễn thuyết tại một hội trại của thanh niên theo đạo Cơ Đốc. Chúng tôi đến vào đêm trước hôm diễn ra buổi diễn thuyết và thật sự rất mệt sau một chuyến bay dài. Chúng tôi ngủ mê mệt.
Tôi đã lên lịch dậy sớm để giảng Kinh Thánh cho các bạn trẻ ở hội trại, nhưng không ai nỡ đánh thức tôi.Tôi thức dậy trước giờ giảng chỉ khoảng 15’. Chúng tôi ở gần nơi diễn ra buổi giảng Kinh, vậy nên tôi nghĩ vẫn còn kịp. Chúng tôi vội vã tới trại, nhưng khi đến nơi, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh. Bạn tin hay không thì tùy, tôi tự làm việc đó được.Tôi sẽ không bao giờ tiết lộ các bí quyết của mình đâu, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng sử dụng khóa dính Velcro thay cho khóa quần thông thường rất có ích trong trường hợp của tôi. Nathan đề nghị giúp tôi bởi vì lúc đó chúng tôi đang vội. Anh ấy đưa tôi vào một phòng vệ sinh công cộng và để tôi ở trong đó.
Sau khi tôi đi vệ sinh xong, Nathan quay vào giúp tôi, và khi chúng tôi sắp sửa hoàn tất thì không may anh ấy lại đánh rơi quần của tôi vào bồn cầu! Chúng tôi cứng người vì hoảng sợ, há hốc miệng khi sự đứng đắn của tôi biến mất trong dòng nước xoáy. Tôi đứng đó trong tình trạng không có quần trong khi biết mình đã bị muộn buổi giảng Kinh.Tôi nhìn anh họ trừng trừng qua gương.Vẻ mặt của anh ấy phản ánh sự bàng hoàng của tôi. Rồi an hem tôi cười phá lên như hai gã rồ. Chúng tôi thậm chí không thể khều chiếc quần lên bởi vì còn mải cười như điên dại, và cơn cười càng khiến chúng tôi trở nên ngốc nghếch hơn. Nathan dễ lây cười lắm và một khi anh ấy bắt đầu cười thì tôi cũng không nhịn được. Tôi chắc chắn rằng người ở phòng vệ sinh bên cạnh lúc ấy đã tự hỏi không biết ở phòng vệ sinh số ba có chuyện gì buồn cười đến thế.
Em trai, em gái, và các anh chị em họ đã giúp tôi học cười trong những tình huống tức cười, và những gì tôi vừa kể là một trong những tình huống như thế. Họ cũng dạy tôi biết dựa vào những người sẵn lòng giúp đỡ, dạy tôi tìm kiếm sự giúp đỡ khi tôi cảm thấy mình thực sự cần sự giúp đỡ từ người khác. Tôi cũng khuyến khích bạn làm như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét