Quy tắc 47: Bạn không phải là người chỉ huy
Rất tiếc nếu điều này làm bạn bị sốc nhưng bạn không phải là người chỉ huy cho dù bạn có muốn điều đó đến thế nào, dù bạn nghĩ rằng bạn có trách nhiệm đến đâu, dù bạn xứng đáng với điều đó ra sao.
Nhưng nếu bạn không phải là người chỉ huy, điều đó không có nghĩa là tất cả những người khác cũng vậy.
Tất cả chúng ta có thể đang ở trên một
con tàu đang chạy rất nhanh mà không có người lái tàu hoặc có thể vẫn có
người lái tàu (ông ta có thể bị mất trí, say rượu hay ngủ gật nhưng đó
là một điều hoàn toàn khác).
Một khi bạn chấp nhận rằng bạn
không phải là người lãnh đạo, bạn có thể vứt bỏ được rất nhiều chuyện
linh tinh, đó là một sự giải phóng. Thay vào việc phàn nàn: “Tại sao
không như thế này?”, bạn có thể chấp nhận rằng điều đó không như thế và
mặc kệ nó. Nói một cách ẩn dụ thì thay vào việc cứ đập đầu mình vào bức
tường gạch, bạn có thể xỏ tay vào túi, huýt sáo và quay đi - xét cho
cùng thì bạn không phải là người lãnh đạo và do đó bạn không phải chịu
trách nhiệm cho việc gì.
Một khi trong đầu bạn tồn tại ý nghĩ
tuyệt vời rằng bạn có mặt ở đây để hưởng thụ chứ không phải để đảm
nhiệm việc gì, khi đó bạn sẽ có thể tự do ngồi dưới ánh nắng mặt trời
một cách thường xuyên hơn và dành thời gian để nghỉ ngơi thư giãn.
Hãy
xem kìa, mọi chuyện vẫn tiếp tục xảy ra. Có những chuyện tốt và có cả
những chuyện xấu. Có thể có hoặc không có người lái xe. Bạn có thể khiển
trách người lái xe nếu bạn muốn. Bạn có thể thừa nhận rằng nếu không có
người lái xe thì chuyến đi đôi khi thật đáng sợ, đôi khi lại thú vị,
đôi khi thì buồn chán và đôi khi lại rất tuyệt vời (thật ra thì dù có
hay không có người lái xe thì mọi chuyện vẫn diễn ra như thế). Cả chuyện
tốt và chuyện xấu đều xảy đến với chúng ta. Đó là thực tế. Nếu bạn hoặc
tôi là người chỉ huy, chúng ta có thể sẽ phải can thiệp vào rất nhiều
chuyện và khi chúng ta tống khứ được hầu hết mọi cái xấu xa thì khi đó
loài người sẽ bị diệt vong nhanh chóng hơn bao giờ hết vì sự trì trệ,
thiếu sự thử thách, thiếu động lực và thiếu những nhân tố kích thích.
Cuối cùng thì chính những chuyện xấu lại làm thức tỉnh chúng ta, buộc
chúng ta phải học hỏi và cho chúng ta lý do để tiếp tục sống. Nếu tất cả
mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp thì cuộc sống sẽ trở nên bình lặng và
buồn tẻ khủng khiếp.
Dù vậy vẫn có một điều kiện nhỏ. Có thể
bạn không phải là người chỉ đạo buổi biểu diễn nhưng điều đó cũng không
có nghĩa là bạn không hề có một chút trách nhiệm nào. Bạn vẫn có những
nghĩa vụ - bạn vẫn cần có thái độ tôn trọng với thế giới mà bạn đang
sống và với những con người bạn cùng chung sống trong thế giới đó - chỉ
là bạn không phải chịu toàn bộ trách nhiệm đối với cả buổi biểu diễn và
mọi việc xảy ra trong buổi biểu diễn đó.
Hãy coi như bạn
không phải là người chịu trách nhiệm, bạn có thể thưởng thức nó như một
bộ phim, cười ở những đoạn phim vui nhộn, khóc ở những đoạn phim buồn và
trốn đi ở những cảnh rùng rợn. Nhưng bạn không phải là đạo diễn hoặc
thậm chí cũng không phải là nhà quay phim. Thậm chí bạn cũng không phải
là người làm công việc dẫn khán giả tới chỗ ngồi trong rạp chiếu phim*.
Bạn là khán giả đến đó để thưởng thức buổi biểu diễn.
Xem tiếp: Quy tắc 48
Xem tiếp: Quy tắc 48
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét