"Ước mơ là sự phản ánh mạnh mẽ khả năng phát triển thật sự của bạn" - Denis Waitley và Reni L. Witt.
Thư ký cho luật sư quận - đó là công việc cả đời. Tôi cứ mong ngóng chờ đến buổi phỏng vấn. Đây là vị trí mà tôi hằng mơ ước trong suốt những năm học đại học và là vị trí dành cho sinh viên mới tốt nghiệp.
Đêm trước buổi phỏng vấn, tôi bỏ ra hai tiếng đồng hồ lục lọi tủ quần áo của mình để lựa ra bộ đồ phù hợp nhất. Mình sẽ nói với ông ấy những gì nhỉ? Tôi thu người trong chiếc giường êm ái của mình và nhìn chằm chặp lên trần nhà, không tài nào ngủ được. Mình nên hành xử thế nào đây? Lòng bồn chồn, tôi nhắm mắt lại và cố ngủ một chút nhưng tôi chỉ toàn trở mình liên tục.
Cuối cùng, tiếng đồng hồ báo thức cũng đánh thức tôi dậy. Tôi cố mở mắt, và tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi cảm giác mặt mình đơ ra và rất khác lạ. Tôi đưa tay sờ lên má.
“Không!” Miệng tôi không thể nào há hết ra được.
Tôi chạy vào phòng tắm và soi mình trong gương, thật khủng khiếp. Khuôn mặt tôi bị biến dạng hệt như một bệnh nhân đột quỵ vậy. Mắt tôi thì méo xệch. Tôi không thể cử động được phía bên phải của khuôn mặt. Tôi khó mà nhận ra chính mình. Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Mình rơi vào cơn ác mộng gì đây?
Mẹ tôi bước vào phòng. “Chuyện gì vậy con?” Mắt bà trợn tròn khi nhìn thấy gương mặt khủng khiếp của tôi.
“Chuyện gì xảy ra với con vậy mẹ?” – Tôi lắp bắp hỏi bà.
Sau cùng bà cũng cất nên lời: “Mẹ sẽ đưa con đến phòng cấp cứu”.
Thế là hai mẹ con tôi đi ngay. Cô y tá nhìn tôi rồi gọi bác sĩ tới. Mẹ con tôi cứ thế ngồi đợi ở đó dưới ánh đèn sáng chói.
Sau vài giờ xét nghiệm, sau cùng bác sĩ đã giải thích: “Cháu bị chứng tê liệt Bell, là tình trạng các cơ mặt bị kéo căng ra do quá căng thẳng. Cháu cần ngủ nhiều hơn và trong vài ngày mặt cháu sẽ trở lại bình thường”.
“Nhưng cháu có một buổi phỏng vấn xin việc vào chiều nay ạ.” – Tôi buồn bã nói.
“Ta rất tiếc,” – bác sĩ nói, vẻ quan tâm - “cháu nên xin hẹn lại, có lẽ nên vào cuối tuần”.
Suốt quãng đường dài đi xe về nhà, tôi chỉ nghĩ đến một điều là thật tệ hại nếu phải hẹn lại buổi phỏng vấn. Dĩ nhiên điều đó sẽ làm giảm đi cơ hội của tôi. Chẳng có ai hẹn lại với luật sư quận cả. Như thế thì tất cả những ứng viên khác sẽ có lợi thế hơn tôi, tôi kết luận.
Tôi nhìn đồng hồ rồi quyết định: “Mẹ, cho con xuống xe ở đường Jacob. Con sẽ đi phỏng vấn”.
“Con yêu, mẹ nghĩ con không nên tới đó. Trông con... lạ lắm.” – Mẹ nói thật nhẹ nhàng.
Tôi biết mẹ nói đúng. Có lẽ ông ta sẽ nhìn tôi rồi đánh giá tôi qua bề ngoài hơn là qua kinh nghiệm cũng như năng lực của tôi. Có lẽ tôi không nên đi. Nhưng nếu tôi không đi, tôi sẽ luôn tự dằn vặt không biết mình có thể nhận được công việc mơ ước này hay không.
“Không, mẹ hãy đưa con tới đó đi.”
Mẹ lưỡng lự, nhưng rồi bà cũng đưa tôi đi. Tôi tiến thẳng vào trong cái văn phòng đáng sợ với các loại vật dụng màu gỗ gụ và những cây cột bằng cẩm thạch trắng, không để cho sự ngượng ngùng của bản thân hoặc bất kỳ bệnh tật nào ngăn cản mình. Không phải lúc này, không phải lúc khi mà tôi đã làm việc chăm chỉ rất lâu để có được cơ hội này.
Tôi bước đến chỗ người phụ nữ đang ngồi ở cái bàn phía trước và nói dõng dạc: “Tôi là Nicole Jenkins, tôi đến gặp ông Robertson ạ”.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi: “Ông ấy đang đợi cô. Cô vào trong đi”.
Tôi bước vào căn phòng ở phía bên phải cô ấy và nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi sau cái bàn lớn đọc hồ sơ.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi hồi hộp, và tôi phải ngồi xuống. Tôi ngồi vào cái ghế phía trước ông ấy.
“Chào cô,” - ông nói - “cô là cô Jenkins phải không?”.
“Vâng ạ. Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đang bị chứng tê liệt Bell. Bác sĩ nói tôi sẽ khỏi trong vài ngày tới ạ. Tôi vừa từ bệnh viện đến thẳng đây.”
Sau một thoáng ngập ngừng, ông ấy nói: “Cô rất tận tâm với công việc khi đến đây trong khi cô đang không đủ sức để vận động mạnh”.
“Vâng, thưa ông.”
Ông ấy dành vài phút xem qua hồ sơ xin việc của tôi. “Những thông tin trong đây đều đúng cả chứ?” - Ông chìa nó về phía tôi và hỏi.
Tôi liếc nhìn hồ sơ của mình: “Vâng ạ, nhưng tôi quên đề cập là tôi có thể đánh máy bảy mươi lăm từ trong một phút ạ”.
“Tuyệt.” - Ông mỉm cười. “Tuy không được một trăm điểm nhưng cô đã đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển đầu vào của chúng tôi. Cô đạt được điểm khá tốt về ngữ pháp và các chương trình vi tính”.
“Cái đó không quá khó với tôi ạ.” - Tôi chân thành đáp lại.
“À, dĩ nhiên là cô đã đáp ứng được các điều kiện tuyển dụng rồi. Cô có một lý lịch ấn tượng cùng với các kinh nghiệm liên quan. Tôi thấy cô ghi ở đây là đã từng làm việc cho lực lượng hải quân”.
“Làm việc trực tiếp với những vụ việc liên quan tới pháp luật ạ.” - Tôi giải thích thêm.
“Khi nào thì cô có thể bắt đầu đi làm?”
“Hai tuần nữa ạ.”
Ông liếc nhìn lịch bàn. “Vậy thì ngày 27 cô hãy đến đây lúc 9 giờ sáng nhé.”
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc: “Vậy là ông nhận tôi ư?”.
“Đúng vậy, cô rất thích hợp cho vị trí này.”
Tôi đứng lên: “Cám ơn ông vì đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ không để cho ông thất vọng đâu ạ”.
“Tôi biết.” – Ông mỉm cười và đứng dậy bắt tay tôi: “Cô không chỉ có các kỹ năng tôi cần mà cô còn có cá tính nữa đấy”.
Thư ký cho luật sư quận - đó là công việc cả đời. Tôi cứ mong ngóng chờ đến buổi phỏng vấn. Đây là vị trí mà tôi hằng mơ ước trong suốt những năm học đại học và là vị trí dành cho sinh viên mới tốt nghiệp.
Đêm trước buổi phỏng vấn, tôi bỏ ra hai tiếng đồng hồ lục lọi tủ quần áo của mình để lựa ra bộ đồ phù hợp nhất. Mình sẽ nói với ông ấy những gì nhỉ? Tôi thu người trong chiếc giường êm ái của mình và nhìn chằm chặp lên trần nhà, không tài nào ngủ được. Mình nên hành xử thế nào đây? Lòng bồn chồn, tôi nhắm mắt lại và cố ngủ một chút nhưng tôi chỉ toàn trở mình liên tục.
Cuối cùng, tiếng đồng hồ báo thức cũng đánh thức tôi dậy. Tôi cố mở mắt, và tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi cảm giác mặt mình đơ ra và rất khác lạ. Tôi đưa tay sờ lên má.
“Không!” Miệng tôi không thể nào há hết ra được.
Tôi chạy vào phòng tắm và soi mình trong gương, thật khủng khiếp. Khuôn mặt tôi bị biến dạng hệt như một bệnh nhân đột quỵ vậy. Mắt tôi thì méo xệch. Tôi không thể cử động được phía bên phải của khuôn mặt. Tôi khó mà nhận ra chính mình. Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy? Mình rơi vào cơn ác mộng gì đây?
Mẹ tôi bước vào phòng. “Chuyện gì vậy con?” Mắt bà trợn tròn khi nhìn thấy gương mặt khủng khiếp của tôi.
“Chuyện gì xảy ra với con vậy mẹ?” – Tôi lắp bắp hỏi bà.
Sau cùng bà cũng cất nên lời: “Mẹ sẽ đưa con đến phòng cấp cứu”.
Thế là hai mẹ con tôi đi ngay. Cô y tá nhìn tôi rồi gọi bác sĩ tới. Mẹ con tôi cứ thế ngồi đợi ở đó dưới ánh đèn sáng chói.
Sau vài giờ xét nghiệm, sau cùng bác sĩ đã giải thích: “Cháu bị chứng tê liệt Bell, là tình trạng các cơ mặt bị kéo căng ra do quá căng thẳng. Cháu cần ngủ nhiều hơn và trong vài ngày mặt cháu sẽ trở lại bình thường”.
“Nhưng cháu có một buổi phỏng vấn xin việc vào chiều nay ạ.” – Tôi buồn bã nói.
“Ta rất tiếc,” – bác sĩ nói, vẻ quan tâm - “cháu nên xin hẹn lại, có lẽ nên vào cuối tuần”.
Suốt quãng đường dài đi xe về nhà, tôi chỉ nghĩ đến một điều là thật tệ hại nếu phải hẹn lại buổi phỏng vấn. Dĩ nhiên điều đó sẽ làm giảm đi cơ hội của tôi. Chẳng có ai hẹn lại với luật sư quận cả. Như thế thì tất cả những ứng viên khác sẽ có lợi thế hơn tôi, tôi kết luận.
Tôi nhìn đồng hồ rồi quyết định: “Mẹ, cho con xuống xe ở đường Jacob. Con sẽ đi phỏng vấn”.
“Con yêu, mẹ nghĩ con không nên tới đó. Trông con... lạ lắm.” – Mẹ nói thật nhẹ nhàng.
Tôi biết mẹ nói đúng. Có lẽ ông ta sẽ nhìn tôi rồi đánh giá tôi qua bề ngoài hơn là qua kinh nghiệm cũng như năng lực của tôi. Có lẽ tôi không nên đi. Nhưng nếu tôi không đi, tôi sẽ luôn tự dằn vặt không biết mình có thể nhận được công việc mơ ước này hay không.
“Không, mẹ hãy đưa con tới đó đi.”
Mẹ lưỡng lự, nhưng rồi bà cũng đưa tôi đi. Tôi tiến thẳng vào trong cái văn phòng đáng sợ với các loại vật dụng màu gỗ gụ và những cây cột bằng cẩm thạch trắng, không để cho sự ngượng ngùng của bản thân hoặc bất kỳ bệnh tật nào ngăn cản mình. Không phải lúc này, không phải lúc khi mà tôi đã làm việc chăm chỉ rất lâu để có được cơ hội này.
Tôi bước đến chỗ người phụ nữ đang ngồi ở cái bàn phía trước và nói dõng dạc: “Tôi là Nicole Jenkins, tôi đến gặp ông Robertson ạ”.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi: “Ông ấy đang đợi cô. Cô vào trong đi”.
Tôi bước vào căn phòng ở phía bên phải cô ấy và nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi sau cái bàn lớn đọc hồ sơ.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi hồi hộp, và tôi phải ngồi xuống. Tôi ngồi vào cái ghế phía trước ông ấy.
“Chào cô,” - ông nói - “cô là cô Jenkins phải không?”.
“Vâng ạ. Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đang bị chứng tê liệt Bell. Bác sĩ nói tôi sẽ khỏi trong vài ngày tới ạ. Tôi vừa từ bệnh viện đến thẳng đây.”
Sau một thoáng ngập ngừng, ông ấy nói: “Cô rất tận tâm với công việc khi đến đây trong khi cô đang không đủ sức để vận động mạnh”.
“Vâng, thưa ông.”
Ông ấy dành vài phút xem qua hồ sơ xin việc của tôi. “Những thông tin trong đây đều đúng cả chứ?” - Ông chìa nó về phía tôi và hỏi.
Tôi liếc nhìn hồ sơ của mình: “Vâng ạ, nhưng tôi quên đề cập là tôi có thể đánh máy bảy mươi lăm từ trong một phút ạ”.
“Tuyệt.” - Ông mỉm cười. “Tuy không được một trăm điểm nhưng cô đã đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển đầu vào của chúng tôi. Cô đạt được điểm khá tốt về ngữ pháp và các chương trình vi tính”.
“Cái đó không quá khó với tôi ạ.” - Tôi chân thành đáp lại.
“À, dĩ nhiên là cô đã đáp ứng được các điều kiện tuyển dụng rồi. Cô có một lý lịch ấn tượng cùng với các kinh nghiệm liên quan. Tôi thấy cô ghi ở đây là đã từng làm việc cho lực lượng hải quân”.
“Làm việc trực tiếp với những vụ việc liên quan tới pháp luật ạ.” - Tôi giải thích thêm.
“Khi nào thì cô có thể bắt đầu đi làm?”
“Hai tuần nữa ạ.”
Ông liếc nhìn lịch bàn. “Vậy thì ngày 27 cô hãy đến đây lúc 9 giờ sáng nhé.”
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc: “Vậy là ông nhận tôi ư?”.
“Đúng vậy, cô rất thích hợp cho vị trí này.”
Tôi đứng lên: “Cám ơn ông vì đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ không để cho ông thất vọng đâu ạ”.
“Tôi biết.” – Ông mỉm cười và đứng dậy bắt tay tôi: “Cô không chỉ có các kỹ năng tôi cần mà cô còn có cá tính nữa đấy”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét