"Hãy
bước chậm rãi. Hạnh phúc là khi bạn dành thời gian để cảm nhận từng
khoảnh khắc bình thường: dẫn chú cừu ra bãi cỏ xanh, ru con bạn ngủ, hay
viết dòng cuối cùng của bài thơ" - Kahlil Gibran.
Đó là một buổi chiều nhạt nắng, bên ô cửa sổ bé xíu của một gác xép nhỏ, ông lão ngồi lặng lẽ với những chiếc hộp đã cũ và phủ đầy bụi bặm. Gạt búi tơ nhện sang một bên, ông lão nghiêng chiếc hộp trên cùng về hướng ánh sáng. Từ từ mở hộp, ông lấy ra một cuốn album cũ. Tay mân mê những tấm hình, đôi mắt đục mờ của ông tìm kiếm đến tha thiết từng kỷ niệm.
Bắt đầu hiện lên trong tâm trí ông là những hồi ức êm đềm về người vợ hiền, tình yêu duy nhất của đời ông. Những kỷ niệm hiện về trong trẻo như một dòng suối và không ngừng tuôn chảy khi ông lần giở những bức ảnh cũ của bà. Đối với ông những bức ảnh này như những báu vật mà mỗi lần xem lại, ông có cảm giác như được sống lại những ký ức ngọt ngào ngày xưa.
Khi đã xem xong bức ảnh cuối cùng, ông đặt tập album sang một bên, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ đã sờn từ một chiếc hộp khác. Nó chính là cuốn nhật ký của con trai ông ngày xưa. Ông không thể nhớ mình đã trông thấy nó bao giờ chưa. “Sao bà ấy lại có thể giữ được những thứ linh tinh cũ kỹ này nhỉ?” - Ông ngạc nhiên tự hỏi.
Mở những trang nhật ký, ông liếc nhìn những nét chữ tròn trĩnh và mỉm cười. Trong sự tĩnh lặng của không gian, những ngôn từ ngây thơ, mộc mạc của đứa bé 6 tuổi đưa ông về lại quãng thời gian dường như đã chìm vào quên lãng.
Chợt nhớ mình cũng còn cất giữ một cuốn nhật ký năm xưa, ông bước xuống chiếc cầu thang gỗ và đi vào một căn phòng nhỏ.
Mở cửa tủ, ông mỉm cười khi nhìn thấy cuốn nhật ký của mình, ông ngồi vào bàn và đặt hai cuốn nhật ký bên cạnh nhau. Cuốn nhật ký của ông có bìa da thuộc và chạm khắc tên ông bằng dòng chữ bay bướm nhũ vàng; trong khi đó, cuốn nhật ký của cậu con trai chỉ là cuốn sổ nhỏ đã rách nát với cái tên “Jimmy” đã trầy trụa trên mặt bìa. Ông lướt nhẹ ngón tay gầy guộc trên những con chữ như thể đang âu yếm đứa con yêu dấu.
Khi mở nhật ký của mình, đôi mắt ông chợt dừng tại một câu đứng ngoài lề vì nó quá ngắn gọn so với nội dung của những ngày khác:
Uổng phí một ngày câu cá với Jimmy. Chẳng câu được gì.
Với một tiếng thở dài và bàn tay run run, ông mở nhật ký của Jimmy và tìm thấy ghi chép của cậu trong cùng một ngày. Những chữ cái nguệch ngoạc, in đậm trên mặt giấy: Đi câu cá với bố. Một ngày đẹp nhất trong đời!
Đó là một buổi chiều nhạt nắng, bên ô cửa sổ bé xíu của một gác xép nhỏ, ông lão ngồi lặng lẽ với những chiếc hộp đã cũ và phủ đầy bụi bặm. Gạt búi tơ nhện sang một bên, ông lão nghiêng chiếc hộp trên cùng về hướng ánh sáng. Từ từ mở hộp, ông lấy ra một cuốn album cũ. Tay mân mê những tấm hình, đôi mắt đục mờ của ông tìm kiếm đến tha thiết từng kỷ niệm.
Bắt đầu hiện lên trong tâm trí ông là những hồi ức êm đềm về người vợ hiền, tình yêu duy nhất của đời ông. Những kỷ niệm hiện về trong trẻo như một dòng suối và không ngừng tuôn chảy khi ông lần giở những bức ảnh cũ của bà. Đối với ông những bức ảnh này như những báu vật mà mỗi lần xem lại, ông có cảm giác như được sống lại những ký ức ngọt ngào ngày xưa.
Khi đã xem xong bức ảnh cuối cùng, ông đặt tập album sang một bên, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ đã sờn từ một chiếc hộp khác. Nó chính là cuốn nhật ký của con trai ông ngày xưa. Ông không thể nhớ mình đã trông thấy nó bao giờ chưa. “Sao bà ấy lại có thể giữ được những thứ linh tinh cũ kỹ này nhỉ?” - Ông ngạc nhiên tự hỏi.
Mở những trang nhật ký, ông liếc nhìn những nét chữ tròn trĩnh và mỉm cười. Trong sự tĩnh lặng của không gian, những ngôn từ ngây thơ, mộc mạc của đứa bé 6 tuổi đưa ông về lại quãng thời gian dường như đã chìm vào quên lãng.
Chợt nhớ mình cũng còn cất giữ một cuốn nhật ký năm xưa, ông bước xuống chiếc cầu thang gỗ và đi vào một căn phòng nhỏ.
Mở cửa tủ, ông mỉm cười khi nhìn thấy cuốn nhật ký của mình, ông ngồi vào bàn và đặt hai cuốn nhật ký bên cạnh nhau. Cuốn nhật ký của ông có bìa da thuộc và chạm khắc tên ông bằng dòng chữ bay bướm nhũ vàng; trong khi đó, cuốn nhật ký của cậu con trai chỉ là cuốn sổ nhỏ đã rách nát với cái tên “Jimmy” đã trầy trụa trên mặt bìa. Ông lướt nhẹ ngón tay gầy guộc trên những con chữ như thể đang âu yếm đứa con yêu dấu.
Khi mở nhật ký của mình, đôi mắt ông chợt dừng tại một câu đứng ngoài lề vì nó quá ngắn gọn so với nội dung của những ngày khác:
Uổng phí một ngày câu cá với Jimmy. Chẳng câu được gì.
Với một tiếng thở dài và bàn tay run run, ông mở nhật ký của Jimmy và tìm thấy ghi chép của cậu trong cùng một ngày. Những chữ cái nguệch ngoạc, in đậm trên mặt giấy: Đi câu cá với bố. Một ngày đẹp nhất trong đời!
---The end---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét