"Một
trong những phần thưởng cao đẹp nhất của cuộc sống là không có một
người nào chân thành giúp đỡ người khác mà lại không nhận được một điều
gì đó cho chính bản thân mình" - Ralph Waldo Emerson.
Tâm trạng của John Evans lúc này không được tốt lắm. Mà quả thật, khó ai có thể vui vẻ, thoải mái khi chứng kiến tổ ấm của mình biến thành một bãi chiến trường như thế. Đống bát đĩa bẩn nằm ngổn ngang trong chiếc bồn rửa chén cáu bẩn, bám đầy dầu mỡ. Mùi ẩm mốc bốc ra từ chồng báo cũ chất cao trong góc phòng ăn khiến ai đi ngang qua cũng phải nhăn mặt. Đó là chưa kể đến chiếc trường kỷ bị trưng dụng làm nơi chất đầy áo quần chưa giặt. Tiếng chạy nhảy chơi đùa của bọn trẻ, rồi lại gào thét, khóc lóc inh ỏi cộng với tiếng nhạc chát chúa tạo nên mớ âm thanh hỗn tạp vô cùng chói tai...
John ngồi ở chiếc bàn giấy kê nơi phòng khách, hai tay ôm lấy đầu, khắc khoải kêu thầm: “Mình không chịu nổi. Như thế này thì thật không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi”. Nỗi chán chường và bất lực dâng lên trong lòng John. Anh ước gì lúc này mình có thể từ bỏ hết mọi sự, thoát khỏi những lo lắng để có được một phút thảnh thơi. «Heather ơi, một mình anh không thể nào quán xuyến nổi việc nhà, anh không thể làm được nếu không có em!”. Sự mệt mỏi, tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông đau khổ ấy.
John và Heather đã cùng tận hưởng 7 năm của cuộc hôn nhân hạnh phúc cho đến khi căn bệnh ung thư quái ác đột ngột mang cô ấy đi, để lại John một mình chăm sóc bốn đứa con thơ, đứa lớn nhất 15 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới lên ba. Dù vô cùng đau khổ, anh vẫn phải đứng lên đối mặt với thực tế. vẫn còn đó trách nhiệm của anh với con cái, với gia đình và với bản thân mình. Số tiền lương của anh tuy không ít nhưng một khi đã không còn sự chi tiêu hợp lý của Heather, thì cũng chẳng nhiều nhặn gì. Thế là anh quyết định sẽ tự thân vận động, chỉ thuê một người giúp việc nhà ba buổi một tuần. Áp lực từ việc vừa phải lo kiếm tiền, vừa phải chăm sóc con cái, nhà cửa, khiến anh có cảm giác mình như một sợi dây đàn quá căng, có thể bật đứt bất cứ lúc nào.
Hai đứa trẻ Tracy và Toid, đứa 7 tuổi, đứa 3 tuổi chạy rầm rập vào phòng, ríu rít rủ nhau chơi trò trốn tìm mà không màng đến cha chúng đang mặt ủ mày chau ngồi đó.
Tracy ra vẻ là chị lớn, ra lệnh cho Toid:
- Em trốn trước đi. Chị sẽ đi tìm.
Rồi nó bắt đầu đếm:
- Một, hai, ba, bốn... Trốn xong chưa? Chị tới đây!
Nói xong, con bé hí hửng lao như tên bắn ra khỏi phòng vừa lúc anh nó, Jeff, năm nay 15 tuổi, dàu dàu bước vào:
- Cha ơi, cha có thấy cái đĩa nhạc Meat Loaf của con ở đâu không?
Chưa kịp đáp lời con, John lại nghe tiếng đứa con gái lớn Sussie đang học ở trong phòng gọi vọng ra:
- Cha ơi, vào đây giúp con một chút với.
Tracy, vừa mới chạy ra khỏi phòng, đã chạy ngược trở lại, nét mặt thảng thốt:
- Cha ơi, cha có thấy Toid trốn ở đâu không? Con tìm mãi mà không thấy.
John có cảm giác như hai lỗ tai lùng bùng, các mạch máu ở hai bên thái dương căng ra, đập loạn xạ tưởng chừng sắp vỡ tung. Anh chậm chạp trả lời một cách hững hờ, rồi bước vội về phía cửa khi nghe tiếng bấm chuông. Bé Tracy vẫn theo cha, luôn miệng hỏi:
- Con không thấy Toid đâu cả cha à! Cha có thấy nó không?
- Không phải hai đứa con đang chơi trốn tìm à? Con phải đi tìm em chứ, làm sao lại bảo cha chỉ chỗ? - Anh càu nhàu.
Tiếng chuông cửa vẫn dồn dập. Hít một hơi thật sâu, John bật tung cánh cửa:
- Chuyện gì nữa đây?
Đứng trước cửa là một người ăn mày, nở nụ cười tươi rói trả lời anh:
- Chào ông Evans. Cho tôi hỏi bà Evans có ở nhà không ạ?
- Nhà tôi vừa mới mất. - John buồn bã trả lời.
Người đàn ông tròn mắt kinh ngạc. Hẳn ông ta không ngờ mình lại nghe cái tin khủng khiếp áy một cách đột ngột như thế. Mãi một lúc sau, ông mới lắp bắp:
- Ôi, Chúa ôi! Chẳng lẽ đó lại là sự thật?... Tôi xin lỗi... Ý tôi là tôi rất tiếc, xin chia buồn cùng ông... Bà Evans là một người phụ nữ rất tốt bụng, một con người tuyệt vời... Nhưng chuyện gì đã xảy ra mới được cơ chứ?
Bé Tracy, sau một hồi chạy lung tung khắp nhà lại đến bên cha cầu cứu:
- Cha ơi, con vẫn chưa tìm thấy Toid. Con tìm kỹ lắm rồi. Thật đó.
Không để ý đến vẻ lo âu thật sự trên gương mặt con bé, John gắt gỏng:
- Con nghe đây, cánh cửa này vẫn được khóa chặt cho tới khi cha ra mở cửa. Có nghĩa là em con chưa từng rời khỏi căn nhà này. Nó chỉ là một đứa bé nhỏ xíu và chắc chắn đang thu người ở một góc nào đó. Vì vậy, con cứ đi tìm em tiếp đi, tìm cho kỹ nào.
Quay sang người ăn mày, John nói:
- Rất tiếc nhưng tôi không thể trò chuyện cùng ông vào lúc này. Còn cả tấn công việc đang chờ tôi làm. Tôi vô cùng mệt mỏi!
Đoạn, anh nhét vào tay người ăn mày tờ hai đô-la, toan sập cửa lại.
Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng, ấp úng nói:
- Ồ... thưa ông Evans... tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông vào lúc như thế này, nhưng tôi tự hỏi không biết ông có thể làm ơn cho tôi xin chút gì để ăn không?
Bực mình vì ông lão cứ quấy rầy mãi, John mỉa mai hỏi:
- Vậy ông nghĩ tôi đưa cho ông tờ hai đô để làm gì? Để ông mua rượu uống chắc?
Trước thái độ ấy, người ăn mày có ý phật lòng nhưng không hiểu sao vẫn rất kiên trì:
- Thưa ông Evans, vợ ông là một người phụ nữ rất đặc biệt. Bất cứ lúc nào tôi đến gõ cánh cửa này cầu xin sự giúp đỡ, bà ấy cũng đều rất nhiệt tình, không chỉ cho tôi tiền mà còn tử tế mời tôi ăn một chút gì đó. Tôi sẽ nhớ mãi lòng tốt của vợ ông. Tôi biết mình đã nợ bà ấy rất nhiều, cầu cho linh hồn bà ấy siêu thoát! Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này cho gia đình.
John bắt bẻ:
- Nhưng tôi có phải là cô ấy đâu.
- Ông Evans, xin ông hãy làm ơn. Cả ngày hôm nay tôi không có tí gì bỏ bụng. Tôi cầu xin ở ông một chút lòng tốt cho tôi được miếng ăn cho qua cơn đói. Chắc hẳn là ông phải còn một chút đồ thừa trong tủ lạnh phải không ạ?
Nghe giọng nói trầm buồn của ông lão, cơn giận trong John dường như đã vơi bớt phần nào.
- Thôi được rồi, ông vào trong này đi.
John dắt người đàn ông lạ mặt đi về phía nhà bếp. Anh thấy Tracy vẫn còn đang bò trên sàn, tìm kiếm em dưới gầm chiếc ghế bành.
John buông ra một tiếng thở dài ngao ngán rồi đến mở cửa tủ lạnh. Nhưng điều hiện ra trước mắt khiến anh lạnh cả sống lưng. Thân hình nhỏ xíu của thằng bé Toid co ro trong tủ lạnh, xanh mét và cứng đờ.
Tâm trạng của John Evans lúc này không được tốt lắm. Mà quả thật, khó ai có thể vui vẻ, thoải mái khi chứng kiến tổ ấm của mình biến thành một bãi chiến trường như thế. Đống bát đĩa bẩn nằm ngổn ngang trong chiếc bồn rửa chén cáu bẩn, bám đầy dầu mỡ. Mùi ẩm mốc bốc ra từ chồng báo cũ chất cao trong góc phòng ăn khiến ai đi ngang qua cũng phải nhăn mặt. Đó là chưa kể đến chiếc trường kỷ bị trưng dụng làm nơi chất đầy áo quần chưa giặt. Tiếng chạy nhảy chơi đùa của bọn trẻ, rồi lại gào thét, khóc lóc inh ỏi cộng với tiếng nhạc chát chúa tạo nên mớ âm thanh hỗn tạp vô cùng chói tai...
John ngồi ở chiếc bàn giấy kê nơi phòng khách, hai tay ôm lấy đầu, khắc khoải kêu thầm: “Mình không chịu nổi. Như thế này thì thật không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi”. Nỗi chán chường và bất lực dâng lên trong lòng John. Anh ước gì lúc này mình có thể từ bỏ hết mọi sự, thoát khỏi những lo lắng để có được một phút thảnh thơi. «Heather ơi, một mình anh không thể nào quán xuyến nổi việc nhà, anh không thể làm được nếu không có em!”. Sự mệt mỏi, tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông đau khổ ấy.
John và Heather đã cùng tận hưởng 7 năm của cuộc hôn nhân hạnh phúc cho đến khi căn bệnh ung thư quái ác đột ngột mang cô ấy đi, để lại John một mình chăm sóc bốn đứa con thơ, đứa lớn nhất 15 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới lên ba. Dù vô cùng đau khổ, anh vẫn phải đứng lên đối mặt với thực tế. vẫn còn đó trách nhiệm của anh với con cái, với gia đình và với bản thân mình. Số tiền lương của anh tuy không ít nhưng một khi đã không còn sự chi tiêu hợp lý của Heather, thì cũng chẳng nhiều nhặn gì. Thế là anh quyết định sẽ tự thân vận động, chỉ thuê một người giúp việc nhà ba buổi một tuần. Áp lực từ việc vừa phải lo kiếm tiền, vừa phải chăm sóc con cái, nhà cửa, khiến anh có cảm giác mình như một sợi dây đàn quá căng, có thể bật đứt bất cứ lúc nào.
Hai đứa trẻ Tracy và Toid, đứa 7 tuổi, đứa 3 tuổi chạy rầm rập vào phòng, ríu rít rủ nhau chơi trò trốn tìm mà không màng đến cha chúng đang mặt ủ mày chau ngồi đó.
Tracy ra vẻ là chị lớn, ra lệnh cho Toid:
- Em trốn trước đi. Chị sẽ đi tìm.
Rồi nó bắt đầu đếm:
- Một, hai, ba, bốn... Trốn xong chưa? Chị tới đây!
Nói xong, con bé hí hửng lao như tên bắn ra khỏi phòng vừa lúc anh nó, Jeff, năm nay 15 tuổi, dàu dàu bước vào:
- Cha ơi, cha có thấy cái đĩa nhạc Meat Loaf của con ở đâu không?
Chưa kịp đáp lời con, John lại nghe tiếng đứa con gái lớn Sussie đang học ở trong phòng gọi vọng ra:
- Cha ơi, vào đây giúp con một chút với.
Tracy, vừa mới chạy ra khỏi phòng, đã chạy ngược trở lại, nét mặt thảng thốt:
- Cha ơi, cha có thấy Toid trốn ở đâu không? Con tìm mãi mà không thấy.
John có cảm giác như hai lỗ tai lùng bùng, các mạch máu ở hai bên thái dương căng ra, đập loạn xạ tưởng chừng sắp vỡ tung. Anh chậm chạp trả lời một cách hững hờ, rồi bước vội về phía cửa khi nghe tiếng bấm chuông. Bé Tracy vẫn theo cha, luôn miệng hỏi:
- Con không thấy Toid đâu cả cha à! Cha có thấy nó không?
- Không phải hai đứa con đang chơi trốn tìm à? Con phải đi tìm em chứ, làm sao lại bảo cha chỉ chỗ? - Anh càu nhàu.
Tiếng chuông cửa vẫn dồn dập. Hít một hơi thật sâu, John bật tung cánh cửa:
- Chuyện gì nữa đây?
Đứng trước cửa là một người ăn mày, nở nụ cười tươi rói trả lời anh:
- Chào ông Evans. Cho tôi hỏi bà Evans có ở nhà không ạ?
- Nhà tôi vừa mới mất. - John buồn bã trả lời.
Người đàn ông tròn mắt kinh ngạc. Hẳn ông ta không ngờ mình lại nghe cái tin khủng khiếp áy một cách đột ngột như thế. Mãi một lúc sau, ông mới lắp bắp:
- Ôi, Chúa ôi! Chẳng lẽ đó lại là sự thật?... Tôi xin lỗi... Ý tôi là tôi rất tiếc, xin chia buồn cùng ông... Bà Evans là một người phụ nữ rất tốt bụng, một con người tuyệt vời... Nhưng chuyện gì đã xảy ra mới được cơ chứ?
Bé Tracy, sau một hồi chạy lung tung khắp nhà lại đến bên cha cầu cứu:
- Cha ơi, con vẫn chưa tìm thấy Toid. Con tìm kỹ lắm rồi. Thật đó.
Không để ý đến vẻ lo âu thật sự trên gương mặt con bé, John gắt gỏng:
- Con nghe đây, cánh cửa này vẫn được khóa chặt cho tới khi cha ra mở cửa. Có nghĩa là em con chưa từng rời khỏi căn nhà này. Nó chỉ là một đứa bé nhỏ xíu và chắc chắn đang thu người ở một góc nào đó. Vì vậy, con cứ đi tìm em tiếp đi, tìm cho kỹ nào.
Quay sang người ăn mày, John nói:
- Rất tiếc nhưng tôi không thể trò chuyện cùng ông vào lúc này. Còn cả tấn công việc đang chờ tôi làm. Tôi vô cùng mệt mỏi!
Đoạn, anh nhét vào tay người ăn mày tờ hai đô-la, toan sập cửa lại.
Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng, ấp úng nói:
- Ồ... thưa ông Evans... tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông vào lúc như thế này, nhưng tôi tự hỏi không biết ông có thể làm ơn cho tôi xin chút gì để ăn không?
Bực mình vì ông lão cứ quấy rầy mãi, John mỉa mai hỏi:
- Vậy ông nghĩ tôi đưa cho ông tờ hai đô để làm gì? Để ông mua rượu uống chắc?
Trước thái độ ấy, người ăn mày có ý phật lòng nhưng không hiểu sao vẫn rất kiên trì:
- Thưa ông Evans, vợ ông là một người phụ nữ rất đặc biệt. Bất cứ lúc nào tôi đến gõ cánh cửa này cầu xin sự giúp đỡ, bà ấy cũng đều rất nhiệt tình, không chỉ cho tôi tiền mà còn tử tế mời tôi ăn một chút gì đó. Tôi sẽ nhớ mãi lòng tốt của vợ ông. Tôi biết mình đã nợ bà ấy rất nhiều, cầu cho linh hồn bà ấy siêu thoát! Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này cho gia đình.
John bắt bẻ:
- Nhưng tôi có phải là cô ấy đâu.
- Ông Evans, xin ông hãy làm ơn. Cả ngày hôm nay tôi không có tí gì bỏ bụng. Tôi cầu xin ở ông một chút lòng tốt cho tôi được miếng ăn cho qua cơn đói. Chắc hẳn là ông phải còn một chút đồ thừa trong tủ lạnh phải không ạ?
Nghe giọng nói trầm buồn của ông lão, cơn giận trong John dường như đã vơi bớt phần nào.
- Thôi được rồi, ông vào trong này đi.
John dắt người đàn ông lạ mặt đi về phía nhà bếp. Anh thấy Tracy vẫn còn đang bò trên sàn, tìm kiếm em dưới gầm chiếc ghế bành.
John buông ra một tiếng thở dài ngao ngán rồi đến mở cửa tủ lạnh. Nhưng điều hiện ra trước mắt khiến anh lạnh cả sống lưng. Thân hình nhỏ xíu của thằng bé Toid co ro trong tủ lạnh, xanh mét và cứng đờ.
*********
-
Chỉ cần phát hiện chậm vài phút nữa thôi thì cậu bé khó lòng qua khỏi.
Gia đình ông thật may mắn. Chúng tôi đã kịp hồi sức cho cậu bé, rồi cháu
sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, ông cứ yên tâm. - Sau cả tiếng đồng hồ
trong phòng cấp cứu, cuối cùng vị bác sĩ cũng đến báo tin lành cho John.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Phải chăng, ngày hôm đó bàn tay của Thượng đế đã cứu sống cậu bé Toid? Hay là cơn đói quay quắt của người ăn mày? Hay chính lòng tốt của John? Mà biết đâu, cũng có thể là cả ba.
Phải chăng, ngày hôm đó bàn tay của Thượng đế đã cứu sống cậu bé Toid? Hay là cơn đói quay quắt của người ăn mày? Hay chính lòng tốt của John? Mà biết đâu, cũng có thể là cả ba.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét