"Hãy làm những điều mà bạn có thể làm với tất cả những gì bạn đang có” - Theodore Roosevelt
Bà đã khổ sở cả đêm qua. Và đêm nay chắc bà còn phải khổ sở nhiều hơn nữa. Cơn mưa phùn tháng mười hai lạnh thấu xương khiến người bà run lên, đôi mắt thì cứ nhức buốt mỗi khi nhìn sang hai bên. Bà biết mình đang sốt cao.
Từ chỗ bà đang đứng dưới cây cột đèn cao áp mang lại chút cảm giác ấm áp giả tạo đến phòng cấp cứu của bệnh viện phải dài đến bốn kilômét. Vốn là người cứng rắn và nhiều nghị lực, nhưng đêm nay, bà biết mình không thể đi bộ hết đoạn đường này.
Ở cái thành phố bé nhỏ này, một khi trở thành người vô gia cư, sẽ không có nhiều con đường để chọn lựa. Chẳng những mất nhà, bà còn mất luôn tính lịch sự và lòng tự trọng nữa. Cái đói, rét lẫn sự khắc nghiệt của cuộc sống khiến người ta không cần và cũng chẳng thể nghĩ đến những thứ này.
Nhưng oái oăm thay, sự cộc cằn thô lỗ càng làm bà thêm khốn khó. Người ta nhớ mặt, nhớ cách cư xử của bà, chỉ cần thoáng thấy bà từ xa, họ đã vội vàng băng qua bên kia đường để tránh. Bà đưa mắt nhìn dòng người qua lại, mong một ai đó tử tế sẽ giúp mình, nhưng điều bà nhìn thấy chỉ toàn là những khuôn mặt mệt mỏi. Có một người phụ nữ tay xách những túi đồ căng phồng bước ra khỏi cửa hàng bách hoá và dúi vài tờ tiền lẻ vào tay bà.
Chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm nhìn mặt bà, người phụ nữ ấy vội vã bước đi....
- Cám ơn! - Bà nói với theo - Cám ơn nhiều, xin làm ơn giúp tôi…....
Nhưng lời cuối cùng chỉ còn thều thào cho chính bà. “Bây giờ mình phải làm gì đây?” - Bà tự hỏi, cố nén tiếng thở dài.
Bỗng bà nhìn thấy một anh thanh niên trẻ - người mà bà biết là dễ mềm lòng nhất trước những bất hạnh của người khác trong thành phố. Anh đã từng giúp bà vài lần nên bà nghĩ thế nào mình cũng sẽ được đi nhờ xe và biết đâu lại được giúp cho chút ít tiền nữa.
- Xin lỗi cậu! Xin cậu thương giúp! Tôi đang bị bệnh, phải đi bác sĩ. Cậu làm ơn đưaa tôi đến bệnh viện được không?
Người thanh niên cau mày lắc đầu.
- Xin lỗi bác. Với cháu, ngày hôm nay đã dài lắm rồi. Cháu đang thất nghiệp. Cả ngày nay cháu đi tìm việc mà.... À , bây giờ trễ rồi, bác cũng chẳng muốn nghe kể đâu. Cháu xin lỗi. Hôm nay cháu không giúp gì được cho ai đâu.
Chàng trai ấy chưa ăn tối, ngay cả bửa trưa cũng chưa. Anh mệt mõi, lạnh lẽo và chán nản. Cảm giác trong lòng anh lúc này còn tồi tệ hơn cả cái lạnh đang quất vào người. Anh gục đầu hẳn xuống và ủ rũ bước ra bãi đỗ xe. Nhưng khöng đi được quá nửa dày nhà, anh quay lại. “Ôi, mình trở nên ích kỷ từ bao giờ vậy?” - Anh tự nhủ khi nổ máy xe.
- Bác lên xe đi. Cháu nghĩ mình có thể cho bác xuống ở chỗ bệnh viện trên đường về nhà. - Anh nói lúc đã đuôỉ kịp bà.
Bà lão im lặng làm theo. Bỗng nhiên, người thanh niên lại thoáng hối hận. Một ngày mệt mỏi, lại thêm đêm nay nữa, anh biết nó sẽ dài lắm.
Đến phòng cấp cứu, anh ngồi cạnh bà cụ và cùng chờ với bà. Lúc nào vào bệnh viện cũng chờ, dù là phải cấp cứu. Để giết thời gian, anh ra chiếc máy bán hàng tự động trong hành lang để tiêu những đồng xu cuối cùng của mình vào gói kẹo M&M. Rồi anh quay trở lại và ngồi sụp xuống chiếc ghế có lưng dựa thấp. “Sao người ta khöng thiết kế những chiếc ghế ngồi dể chịu hơn chiếc này nhỉ?” - Anh chán chường tự hỏi.
Chưa từng có ai vào và ra khỏi phòng cấp cứu trong một khoảng thời gian ngắn được. Anh đoán ít nhất cũng phải là ba tiếng đồng hồ. Thấy bà có vẻ kiệt sức, anh đưa bà gói kẹo, nhưng bà xua tay từ chối vì đang mải suy nghĩ về bệnh tật của mình.
Anh mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, thậm chí không nhận ra là đã đến lượt bà vào khám.
- Thôi cậu về đi. - Bà thúc vào tay anh thanh niên. - Cậu không phải chờ nữa. Tôi sẽ khoẻ thôi.
- Không, cháu sẽ ở đây đến khi bác khám xong. Bác sẽ cần quá giang để về đấy. - Anh không nói là "về nhà" vì biết rằng, bà làm gì còn nơi nào để được gọi như vậy.
Mệt lử, anh ngủ gật trong khi chờ đợi. Khi cố nâng hai mi mắt nặng trĩu lên, anh thấy một người lạ ngồi dãy ghế đối diện đang mỉm cười với mình.
- Không nhận ra mình à ? - Chàng thanh niên kia hỏi.
Anh lắc đầu.
- Năm ngoái chúng ta đã từng làm việc chung với nhau tại công trình An Sinh, cậu nhớ chưa ?
- A, nhớ rồi ! Chào anh. Anh khoẻ chứ. Dạo này anh đang làm gì? - Anh lịch sự hỏi thăm.
- Tớ đang làm một công trình lớn khác. Đã làm móng rồi. Bọn tớ sẽ còn làm ở đó cho đến tháng ba năm sau, chắc khoảng đó. Còn cậu sao rồi? - Người thanh niên kia hỏi lại.
- Em đang thât nghiệp. Cả ngày nay em đi xin việc mà .... - Giọng anh lạc đi, đầu cúi xuống.
- Vậy cậu thử nói chuyện với sếp tớ xem sao. Bọn tớ đang thiếu bốn người. Ông ấy tìm mãi mà vẫn chưa được. Nếu không có vấn đề gì, cậu có thể bắt đầu làm việc ngay sáng mai. Lại đây nào, tớ sẽ gọi điện cho ông ấy ngay. - Người thanh niên cao lớn đi thẳng tới hộp điện thoại. Anh đi theo sau.
Vài phút sau, hai chàng trai bắt tay nhau.
- Sáng mai gặp lại nhé ! - Anh nói lúc chàng trai kia cầm áo khoác lên và cùng cô bạn gái của anh ấy ra về. Anh nhìn quanh và nhận ra phòng chờ đang vắng tanh. Anh đi về phía cô gái đang ngồi trước sau chiếc bàn tiếp tân lớn. Mắt anh ngân ngấn nước.
- Cô gì ơi, tối nay tôi vừa nhận ra một bài học quan trọng và đang rất muốn được chia sẻ nó với người khác. Liệu tôi có thể kể cô nghe chuyện tuyệt vời vừa xảy đến với tôi không?
- Ồ, tất nhiên. - Cô gái mỉm cười nói. - Tôi cũng đang muốn nghe một câu chuyện nào đó mà.
Bà đã khổ sở cả đêm qua. Và đêm nay chắc bà còn phải khổ sở nhiều hơn nữa. Cơn mưa phùn tháng mười hai lạnh thấu xương khiến người bà run lên, đôi mắt thì cứ nhức buốt mỗi khi nhìn sang hai bên. Bà biết mình đang sốt cao.
Từ chỗ bà đang đứng dưới cây cột đèn cao áp mang lại chút cảm giác ấm áp giả tạo đến phòng cấp cứu của bệnh viện phải dài đến bốn kilômét. Vốn là người cứng rắn và nhiều nghị lực, nhưng đêm nay, bà biết mình không thể đi bộ hết đoạn đường này.
Ở cái thành phố bé nhỏ này, một khi trở thành người vô gia cư, sẽ không có nhiều con đường để chọn lựa. Chẳng những mất nhà, bà còn mất luôn tính lịch sự và lòng tự trọng nữa. Cái đói, rét lẫn sự khắc nghiệt của cuộc sống khiến người ta không cần và cũng chẳng thể nghĩ đến những thứ này.
Nhưng oái oăm thay, sự cộc cằn thô lỗ càng làm bà thêm khốn khó. Người ta nhớ mặt, nhớ cách cư xử của bà, chỉ cần thoáng thấy bà từ xa, họ đã vội vàng băng qua bên kia đường để tránh. Bà đưa mắt nhìn dòng người qua lại, mong một ai đó tử tế sẽ giúp mình, nhưng điều bà nhìn thấy chỉ toàn là những khuôn mặt mệt mỏi. Có một người phụ nữ tay xách những túi đồ căng phồng bước ra khỏi cửa hàng bách hoá và dúi vài tờ tiền lẻ vào tay bà.
Chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm nhìn mặt bà, người phụ nữ ấy vội vã bước đi....
- Cám ơn! - Bà nói với theo - Cám ơn nhiều, xin làm ơn giúp tôi…....
Nhưng lời cuối cùng chỉ còn thều thào cho chính bà. “Bây giờ mình phải làm gì đây?” - Bà tự hỏi, cố nén tiếng thở dài.
Bỗng bà nhìn thấy một anh thanh niên trẻ - người mà bà biết là dễ mềm lòng nhất trước những bất hạnh của người khác trong thành phố. Anh đã từng giúp bà vài lần nên bà nghĩ thế nào mình cũng sẽ được đi nhờ xe và biết đâu lại được giúp cho chút ít tiền nữa.
- Xin lỗi cậu! Xin cậu thương giúp! Tôi đang bị bệnh, phải đi bác sĩ. Cậu làm ơn đưaa tôi đến bệnh viện được không?
Người thanh niên cau mày lắc đầu.
- Xin lỗi bác. Với cháu, ngày hôm nay đã dài lắm rồi. Cháu đang thất nghiệp. Cả ngày nay cháu đi tìm việc mà.... À , bây giờ trễ rồi, bác cũng chẳng muốn nghe kể đâu. Cháu xin lỗi. Hôm nay cháu không giúp gì được cho ai đâu.
Chàng trai ấy chưa ăn tối, ngay cả bửa trưa cũng chưa. Anh mệt mõi, lạnh lẽo và chán nản. Cảm giác trong lòng anh lúc này còn tồi tệ hơn cả cái lạnh đang quất vào người. Anh gục đầu hẳn xuống và ủ rũ bước ra bãi đỗ xe. Nhưng khöng đi được quá nửa dày nhà, anh quay lại. “Ôi, mình trở nên ích kỷ từ bao giờ vậy?” - Anh tự nhủ khi nổ máy xe.
- Bác lên xe đi. Cháu nghĩ mình có thể cho bác xuống ở chỗ bệnh viện trên đường về nhà. - Anh nói lúc đã đuôỉ kịp bà.
Bà lão im lặng làm theo. Bỗng nhiên, người thanh niên lại thoáng hối hận. Một ngày mệt mỏi, lại thêm đêm nay nữa, anh biết nó sẽ dài lắm.
Đến phòng cấp cứu, anh ngồi cạnh bà cụ và cùng chờ với bà. Lúc nào vào bệnh viện cũng chờ, dù là phải cấp cứu. Để giết thời gian, anh ra chiếc máy bán hàng tự động trong hành lang để tiêu những đồng xu cuối cùng của mình vào gói kẹo M&M. Rồi anh quay trở lại và ngồi sụp xuống chiếc ghế có lưng dựa thấp. “Sao người ta khöng thiết kế những chiếc ghế ngồi dể chịu hơn chiếc này nhỉ?” - Anh chán chường tự hỏi.
Chưa từng có ai vào và ra khỏi phòng cấp cứu trong một khoảng thời gian ngắn được. Anh đoán ít nhất cũng phải là ba tiếng đồng hồ. Thấy bà có vẻ kiệt sức, anh đưa bà gói kẹo, nhưng bà xua tay từ chối vì đang mải suy nghĩ về bệnh tật của mình.
Anh mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, thậm chí không nhận ra là đã đến lượt bà vào khám.
- Thôi cậu về đi. - Bà thúc vào tay anh thanh niên. - Cậu không phải chờ nữa. Tôi sẽ khoẻ thôi.
- Không, cháu sẽ ở đây đến khi bác khám xong. Bác sẽ cần quá giang để về đấy. - Anh không nói là "về nhà" vì biết rằng, bà làm gì còn nơi nào để được gọi như vậy.
Mệt lử, anh ngủ gật trong khi chờ đợi. Khi cố nâng hai mi mắt nặng trĩu lên, anh thấy một người lạ ngồi dãy ghế đối diện đang mỉm cười với mình.
- Không nhận ra mình à ? - Chàng thanh niên kia hỏi.
Anh lắc đầu.
- Năm ngoái chúng ta đã từng làm việc chung với nhau tại công trình An Sinh, cậu nhớ chưa ?
- A, nhớ rồi ! Chào anh. Anh khoẻ chứ. Dạo này anh đang làm gì? - Anh lịch sự hỏi thăm.
- Tớ đang làm một công trình lớn khác. Đã làm móng rồi. Bọn tớ sẽ còn làm ở đó cho đến tháng ba năm sau, chắc khoảng đó. Còn cậu sao rồi? - Người thanh niên kia hỏi lại.
- Em đang thât nghiệp. Cả ngày nay em đi xin việc mà .... - Giọng anh lạc đi, đầu cúi xuống.
- Vậy cậu thử nói chuyện với sếp tớ xem sao. Bọn tớ đang thiếu bốn người. Ông ấy tìm mãi mà vẫn chưa được. Nếu không có vấn đề gì, cậu có thể bắt đầu làm việc ngay sáng mai. Lại đây nào, tớ sẽ gọi điện cho ông ấy ngay. - Người thanh niên cao lớn đi thẳng tới hộp điện thoại. Anh đi theo sau.
Vài phút sau, hai chàng trai bắt tay nhau.
- Sáng mai gặp lại nhé ! - Anh nói lúc chàng trai kia cầm áo khoác lên và cùng cô bạn gái của anh ấy ra về. Anh nhìn quanh và nhận ra phòng chờ đang vắng tanh. Anh đi về phía cô gái đang ngồi trước sau chiếc bàn tiếp tân lớn. Mắt anh ngân ngấn nước.
- Cô gì ơi, tối nay tôi vừa nhận ra một bài học quan trọng và đang rất muốn được chia sẻ nó với người khác. Liệu tôi có thể kể cô nghe chuyện tuyệt vời vừa xảy đến với tôi không?
- Ồ, tất nhiên. - Cô gái mỉm cười nói. - Tôi cũng đang muốn nghe một câu chuyện nào đó mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét