“Mọi
lỗi lầm trong cuộc đời đều do chính chúng ta gây ra mà thôi. Và nhận
biết, học hỏi được từ điều đó quan trọng hơn là việc mắc lỗi lầm.” -
Ralph Waldo Emerson
Tôi quyết định viết một lá thư. Bức thư này sẽ giúp tôi nói lên những suy nghĩ của mình với những người mà tôi yêu quý nhất, và để tôi nhìn lại bản thân mình.
Vì tôi, mẹ đã khóc bao lần. Ba cũng vì tôi mà bệnh càng thêm nặng. Các anh chị em tôi đều sống hạnh phúc và thành đạt, ngoại trừ tôi. Mỗi lần sum họp gia đình, tôi chỉ muốn trốn biệt vào một xó xỉnh nào đó. Tôi luôn là người có mặt trễ nhất, và cũng là người ra đi sớm nhất. Cứ thế, tôi như người khách lạ thỉnh thoảng ghé ngang nhà rồi lại vội vã ra đi.
Lần này thì không.
Đêm đã khuya, ba mẹ tôi hẳn giờ đã ngủ. Một mình tôi, đối diện với chính mình. Tôi bắt đầu viết:
Kính gửi Ba Mẹ,
Là con, Tracy của ba mẹ đây. Con nhớ ba mẹ nhiều lắm. Con biết anh chị của con là những người tuyệt vời, còn con chỉ là một kẻ thất bại… Đã bao lần con ước mình không phải là con của ba mẹ, để ba mẹ không phải tủi hổ và khổ đau vì con nữa.
Bây giờ 1 giờ 20 phút sáng. Con đang hoàn toàn tỉnh táo, không rượu, không ma túy. Con quyết định viết để nói với ba mẹ rằng con gái ba mẹ đã quay trở về.
Còn nhớ, khi con được giải nhất cuộc thi tin học năm con lên lớp 6, mẹ đã tự hào nói rằng “Con là đứa con gái tài giỏi của nhà mình”. Mẹ còn nhớ hay không?
Con nhớ ánh mắt mãn nguyện của ba khi ba ôm con chúc mừng ngày con tốt nghiệp Đại học. Giây phút ấy thật hạnh phúc biết bao. Vậy mà con lại có thể…
Con xa nhà và bắt đầu một cuộc sống mới. Con nhớ làm sao ly sữa nóng thơm lừng mẹ pha mỗi sáng. Con thường mỉm cười một mình khi nhớ lại những câu chuyện hài hước nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa của ba.
................................
Và con cũng không bao giờ quên cái ngày ba chở con đến trung tâm cai nghiện. Nhìn dáng ba cúi đầu ra về lặng lẽ, con đã xấu hổ và đau khổ vô cùng. Trong phút chốc, con chợt nhận ra lưng ba không còn thẳng như ngày xưa.
Con đã sa ngã và đổ đốn không ngờ. Chính con nhiều lúc cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên thế này. Con đã phụ lòng ba mẹ mất rồi…
Những ngày trong trại, con được các cô, các chị giúp đỡ rất nhiều. Và con mang ơn họ. Con muốn làm lại chính mình, trả về cho ba mẹ đứa con gái bé bỏng. Dù cho nó… không còn nguyên vẹn như ngày nào.
Tận đáy lòng, con muốn nói với ba, với mẹ, với cả nhà một lời xin lỗi. Con xin lỗi vì những giọt nước mắt đã rơi trên gò má hằn nhiều nếp nhăn của mẹ, con xin lỗi vì những suy tư, trăn trở hằn sâu trên trán ba và vì tất cả những nỗi đau mà con đã gây ra cho những người mà con thương yêu nhất. Ba mẹ và gia đình là những người đã luôn ở bên con, cho dù con cần hay… không cần đến.
Con đã đánh mất những tình cảm yêu thương đó trong nghiện ngập, rượu chè. Và giờ đây con đang cố gắng lấy lại những điều thiêng liêng đó. Nhưng… con sợ rằng mình sẽ lại thua cuộc. Chính vì thế, hãy giúp con có thêm niềm tin, hãy nắm chặt tay con vì lần này con phải thắng.
Ba mẹ ơi! Con phải sống và cần phải sống vì con trai con, đứa con được sinh ra trong tội lỗi của mẹ nó. Và vì cả ba mẹ nữa. Con yêu hai người hơn cả cuộc sống này. Vì thế xin hãy cho con một cơ hội. Lần này nữa thôi, được không ba mẹ?
Con yêu tất cả mọi người.
Tracy
Ngày về. Nước mắt hạnh phúc đã rơi thật nhiều. Gia đình đã giúp tôi tìm lại được chính mình. Bảy năm trôi qua. Tôi đang là trưởng ban các vấn đề sức khỏe và xã hội của Trung tâm cai nghiện. Con trai tôi năm nay đã 14 tuổi. Nó là một chàng trai thông minh và sống rất tình cảm. Tôi luôn ở bên cạnh để yêu thương và hướng dẫn nó đi đúng hướng.
Và lần này thì mẹ tôi nói đúng. Mẹ luôn tự hào về con gái của mẹ.
“Khi bạn suy nghĩ, ước mong mạnh mẽ về một điều gì, bạn sẽ có được điều
Tôi quyết định viết một lá thư. Bức thư này sẽ giúp tôi nói lên những suy nghĩ của mình với những người mà tôi yêu quý nhất, và để tôi nhìn lại bản thân mình.
Vì tôi, mẹ đã khóc bao lần. Ba cũng vì tôi mà bệnh càng thêm nặng. Các anh chị em tôi đều sống hạnh phúc và thành đạt, ngoại trừ tôi. Mỗi lần sum họp gia đình, tôi chỉ muốn trốn biệt vào một xó xỉnh nào đó. Tôi luôn là người có mặt trễ nhất, và cũng là người ra đi sớm nhất. Cứ thế, tôi như người khách lạ thỉnh thoảng ghé ngang nhà rồi lại vội vã ra đi.
Lần này thì không.
Đêm đã khuya, ba mẹ tôi hẳn giờ đã ngủ. Một mình tôi, đối diện với chính mình. Tôi bắt đầu viết:
Kính gửi Ba Mẹ,
Là con, Tracy của ba mẹ đây. Con nhớ ba mẹ nhiều lắm. Con biết anh chị của con là những người tuyệt vời, còn con chỉ là một kẻ thất bại… Đã bao lần con ước mình không phải là con của ba mẹ, để ba mẹ không phải tủi hổ và khổ đau vì con nữa.
Bây giờ 1 giờ 20 phút sáng. Con đang hoàn toàn tỉnh táo, không rượu, không ma túy. Con quyết định viết để nói với ba mẹ rằng con gái ba mẹ đã quay trở về.
Còn nhớ, khi con được giải nhất cuộc thi tin học năm con lên lớp 6, mẹ đã tự hào nói rằng “Con là đứa con gái tài giỏi của nhà mình”. Mẹ còn nhớ hay không?
Con nhớ ánh mắt mãn nguyện của ba khi ba ôm con chúc mừng ngày con tốt nghiệp Đại học. Giây phút ấy thật hạnh phúc biết bao. Vậy mà con lại có thể…
Con xa nhà và bắt đầu một cuộc sống mới. Con nhớ làm sao ly sữa nóng thơm lừng mẹ pha mỗi sáng. Con thường mỉm cười một mình khi nhớ lại những câu chuyện hài hước nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa của ba.
................................
Và con cũng không bao giờ quên cái ngày ba chở con đến trung tâm cai nghiện. Nhìn dáng ba cúi đầu ra về lặng lẽ, con đã xấu hổ và đau khổ vô cùng. Trong phút chốc, con chợt nhận ra lưng ba không còn thẳng như ngày xưa.
Con đã sa ngã và đổ đốn không ngờ. Chính con nhiều lúc cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên thế này. Con đã phụ lòng ba mẹ mất rồi…
Những ngày trong trại, con được các cô, các chị giúp đỡ rất nhiều. Và con mang ơn họ. Con muốn làm lại chính mình, trả về cho ba mẹ đứa con gái bé bỏng. Dù cho nó… không còn nguyên vẹn như ngày nào.
Tận đáy lòng, con muốn nói với ba, với mẹ, với cả nhà một lời xin lỗi. Con xin lỗi vì những giọt nước mắt đã rơi trên gò má hằn nhiều nếp nhăn của mẹ, con xin lỗi vì những suy tư, trăn trở hằn sâu trên trán ba và vì tất cả những nỗi đau mà con đã gây ra cho những người mà con thương yêu nhất. Ba mẹ và gia đình là những người đã luôn ở bên con, cho dù con cần hay… không cần đến.
Con đã đánh mất những tình cảm yêu thương đó trong nghiện ngập, rượu chè. Và giờ đây con đang cố gắng lấy lại những điều thiêng liêng đó. Nhưng… con sợ rằng mình sẽ lại thua cuộc. Chính vì thế, hãy giúp con có thêm niềm tin, hãy nắm chặt tay con vì lần này con phải thắng.
Ba mẹ ơi! Con phải sống và cần phải sống vì con trai con, đứa con được sinh ra trong tội lỗi của mẹ nó. Và vì cả ba mẹ nữa. Con yêu hai người hơn cả cuộc sống này. Vì thế xin hãy cho con một cơ hội. Lần này nữa thôi, được không ba mẹ?
Con yêu tất cả mọi người.
Tracy
Ngày về. Nước mắt hạnh phúc đã rơi thật nhiều. Gia đình đã giúp tôi tìm lại được chính mình. Bảy năm trôi qua. Tôi đang là trưởng ban các vấn đề sức khỏe và xã hội của Trung tâm cai nghiện. Con trai tôi năm nay đã 14 tuổi. Nó là một chàng trai thông minh và sống rất tình cảm. Tôi luôn ở bên cạnh để yêu thương và hướng dẫn nó đi đúng hướng.
Và lần này thì mẹ tôi nói đúng. Mẹ luôn tự hào về con gái của mẹ.
“Khi bạn suy nghĩ, ước mong mạnh mẽ về một điều gì, bạn sẽ có được điều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét