Tôi lên máy bay trở về
Canada. Tôi đã đi rất nhiều chuyến bay, đến rất nhiều quốc gia nhưng đây
là lần đầu tôi cảm thấy không hài lòng với cung cách phục vụ của hãng
hàng không này. Thức ăn thì quá tệ, chỗ ngồi thì không được thoải mái,
chuyến bay lại còn bị hoãn – mọi thứ đều bất tiện. Đợi cô tiếp viên dọn
bữa bước đi xa một chút, tôi quay sang vị khách ngồi cạnh bên, định bụng
than phiền vài câu.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ ấy đã lên tiếng. Với thứ tiếng Anh nhiều sai sót và nặng giọng địa phương, bà ta ca ngợi cung cách phục vụ tận tình và vui vẻ của các tiếp viên hàng không. Bà nói: “Bữa ăn thật ngon. Tôi rất vui khi được đi chuyến bay này đến Vancouver thăm mấy đứa cháu của tôi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao bà có thể hài lòng với kiểu phục vụ này cơ chứ?”. Bà đáp: “Tôi sống ở Sarajevo. Nơi đó thường xuyên xảy ra chiến tranh. Tôi đến đất nước xinh đẹp này để thăm mấy người họ hàng. Anh thấy đấy, thức ăn hay chuyến bay bị hoãn mấy lần cũng không thành vấn đề, bởi vì ở đây, ngày nào đối với tôi cũng là ngày bình yên”.
“Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống đã bạn tặng cho chúng ta.”
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ ấy đã lên tiếng. Với thứ tiếng Anh nhiều sai sót và nặng giọng địa phương, bà ta ca ngợi cung cách phục vụ tận tình và vui vẻ của các tiếp viên hàng không. Bà nói: “Bữa ăn thật ngon. Tôi rất vui khi được đi chuyến bay này đến Vancouver thăm mấy đứa cháu của tôi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao bà có thể hài lòng với kiểu phục vụ này cơ chứ?”. Bà đáp: “Tôi sống ở Sarajevo. Nơi đó thường xuyên xảy ra chiến tranh. Tôi đến đất nước xinh đẹp này để thăm mấy người họ hàng. Anh thấy đấy, thức ăn hay chuyến bay bị hoãn mấy lần cũng không thành vấn đề, bởi vì ở đây, ngày nào đối với tôi cũng là ngày bình yên”.
“Mỗi ngày là một món quà mà cuộc sống đã bạn tặng cho chúng ta.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét