“Một niềm vui sẽ chẳng bao giờ được gọi là tuyệt diệu nếu điều ấy không trở thành kỷ niệm.” - Jimmy Cartese
“Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả khi bạn còn có Niềm Tin.”
Khi còn học lớp 7, tôi làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhỏ trong thị trấn khoảng 30 – 40 giờ một tuần trong suốt mùa hè. Hầu hết thời gian đó tôi ở bên ông Gillespie. Chưa bao giờ tôi thấy có người nào đến thăm ông ấy, cũng chẳng có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông. Những lúc bên ông, tôi chỉ cầm tay trò chuyện, giúp ông làm những việc cần thiết. Thế là tôi trở thành người bạn thân thiết của ông mặc dù ông chỉ có thể trả lời tôi bằng những cái siết tay thật khẽ.
Tháng 8 năm đó, tôi xin nghỉ một tuần để đi du lịch cùng gia đình. Khi trở lại thì ông Gillespie đã không còn ở đó nữa. Tôi không đủ can đảm để hỏi bất cứ người y tá nào rằng ông ấy giờ đang ở đâu vì tôi sợ họ sẽ nói ông ấy đã qua đời. Tôi vẫn tiếp tục làm tình nguyện viên ở đó trong suốt năm học lớp 8.
Vài năm sau, khi đã làm học sinh trung học, lúc đến một trạm xăng, tôi bất chợt chú ý đến một gương mặt quen thuộc. Đến khi nhận ra ông, mắt tôi bỗng nhòe đi. Vậy là ông ấy vẫn còn sống. Tôi bước tới hỏi liệu tên của ông có phải là Gillespie, và có phải ông đã bị hôn mê 3 năm về trước? Một điều gì đó không rõ ràng thoáng trên nét mặt của ông và rồi ông trả lời “Phải!”. Tôi liền giải thích là tôi đã biết ông rõ như thế nào và rằng tôi đã có nhiều tháng ngồi trò chuyện với ông trong bệnh viện. Ông đã khóc và ôm tôi thật chặt.
Ông bắt đầu kể cho tôi nghe khi ông ấy hôn mê, ông vẫn nghe tiếng tôi trò chuyện, ông vẫn cảm nhận được tay tôi đang nắm lấy tay ông lúc đó. Ông nghĩ người ấy ắt hẳn phải là một thiên thần chứ không phải là người bình thường. Chính điều đó đã giúp cho ông tiếp tục sống.
Sau đó, ông kể cho tôi nghe về cuộc đời mình, về những gì đã xảy ra khiến ông bị hôn mê như vậy. Cả hai chúng tôi đều khóc và xúc động siết chặt tay nhau. Ông Gillespie ôm chặt lấy tôi một lần nữa trước khi nói lời từ biệt. Mỗi người chúng tôi lại tiếp tục con đường của riêng mình.
Kể từ dạo đó, tôi chưa gặp lại ông Gillespie nhưng những kỷ niệm về ông đã mang lại nhiều niềm vui cho tôi mỗi ngày. Tôi biết tôi đã làm được một điều thật đặc biệt cho cuộc sống của ông vào thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi sẽ không bao giờ quên ông và điều mà ông đã làm cho tôi: Tôi thấy mình có sức mạnh của một Thiên Thần.
“Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự hay có khái niệm mất tất cả khi bạn còn có Niềm Tin.”
Khi còn học lớp 7, tôi làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhỏ trong thị trấn khoảng 30 – 40 giờ một tuần trong suốt mùa hè. Hầu hết thời gian đó tôi ở bên ông Gillespie. Chưa bao giờ tôi thấy có người nào đến thăm ông ấy, cũng chẳng có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông. Những lúc bên ông, tôi chỉ cầm tay trò chuyện, giúp ông làm những việc cần thiết. Thế là tôi trở thành người bạn thân thiết của ông mặc dù ông chỉ có thể trả lời tôi bằng những cái siết tay thật khẽ.
Tháng 8 năm đó, tôi xin nghỉ một tuần để đi du lịch cùng gia đình. Khi trở lại thì ông Gillespie đã không còn ở đó nữa. Tôi không đủ can đảm để hỏi bất cứ người y tá nào rằng ông ấy giờ đang ở đâu vì tôi sợ họ sẽ nói ông ấy đã qua đời. Tôi vẫn tiếp tục làm tình nguyện viên ở đó trong suốt năm học lớp 8.
Vài năm sau, khi đã làm học sinh trung học, lúc đến một trạm xăng, tôi bất chợt chú ý đến một gương mặt quen thuộc. Đến khi nhận ra ông, mắt tôi bỗng nhòe đi. Vậy là ông ấy vẫn còn sống. Tôi bước tới hỏi liệu tên của ông có phải là Gillespie, và có phải ông đã bị hôn mê 3 năm về trước? Một điều gì đó không rõ ràng thoáng trên nét mặt của ông và rồi ông trả lời “Phải!”. Tôi liền giải thích là tôi đã biết ông rõ như thế nào và rằng tôi đã có nhiều tháng ngồi trò chuyện với ông trong bệnh viện. Ông đã khóc và ôm tôi thật chặt.
Ông bắt đầu kể cho tôi nghe khi ông ấy hôn mê, ông vẫn nghe tiếng tôi trò chuyện, ông vẫn cảm nhận được tay tôi đang nắm lấy tay ông lúc đó. Ông nghĩ người ấy ắt hẳn phải là một thiên thần chứ không phải là người bình thường. Chính điều đó đã giúp cho ông tiếp tục sống.
Sau đó, ông kể cho tôi nghe về cuộc đời mình, về những gì đã xảy ra khiến ông bị hôn mê như vậy. Cả hai chúng tôi đều khóc và xúc động siết chặt tay nhau. Ông Gillespie ôm chặt lấy tôi một lần nữa trước khi nói lời từ biệt. Mỗi người chúng tôi lại tiếp tục con đường của riêng mình.
Kể từ dạo đó, tôi chưa gặp lại ông Gillespie nhưng những kỷ niệm về ông đã mang lại nhiều niềm vui cho tôi mỗi ngày. Tôi biết tôi đã làm được một điều thật đặc biệt cho cuộc sống của ông vào thời khắc mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi sẽ không bao giờ quên ông và điều mà ông đã làm cho tôi: Tôi thấy mình có sức mạnh của một Thiên Thần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét