Tôi được một nhà quản
trị cao cấp phỏng vấn khi xin việc tại một công ty lớn. Tôi thành thực
nói với ông rằng lý do chủ yếu của cuộc phỏng vấn này là để tìm một việc
làm sau hai năm nghỉ việc vì hoàn cảnh gia đình. Người vợ thân yêu sau
10 năm chung sống của tôi vừa mới mất vì bệnh tim. Vì thế, trong cuộc
sống được một việc làm sẽ giúp tôi vơi bớt nỗi nhớ thương vợ và có tiền
để nuôi nấng 2 đứa con đang còn đi học… Bruce, tên người phỏng vấn, rất
lịch sự và ý nhị. Ông tỏ vẻ rất đồng cảm với nỗi mất mát của tôi và, rất
khéo léo, ông chuyển sang một đề tài khác.
Sau cuộc phỏng vấn, Bruce mời tôi đi ăn trưa. Rồi ông rủ tôi cùng tản bộ. Ông kể với tôi một sự thật, rằng ông cũng đã mất đi người vợ sau 20 năm đầu gối tay ấp. Bà ấy ra đi để lại cho ông ba người con. Trong suốt thời gian qua, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự được chia sẻ, và đồng cảm. Hai người chúng tôi có cùng một nỗi đau – một nỗi đau mà không phải ai cũng thấu hiểu nếu chưa từng gặp phải. Ông trao cho tôi danh thiếp và số điện thoại nhà, bảo rằng nếu tôi cần giúp đỡ hoặc muốn có người để tâm sự thì cứ gọi cho ông và đừng ngại gì cả. Và rằng, cho dù tôi có được nhận vào làm hay không, ông vẫn muốn tôi biết ông luôn sẵn sàng nếu tôi cần giúp đỡ.
Bằng lòng tốt – ngay cả khi không biết chúng tôi có cơ hội gặp lại nhau hay không – nhà quản trị cao cấp ấy đã giúp tôi lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Ông đã biến cuộc phỏng vấn, vốn dĩ thuần túy công việc đó thành một buổi gặp gỡ, sẻ chia đậm tình người.
Sau cuộc phỏng vấn, Bruce mời tôi đi ăn trưa. Rồi ông rủ tôi cùng tản bộ. Ông kể với tôi một sự thật, rằng ông cũng đã mất đi người vợ sau 20 năm đầu gối tay ấp. Bà ấy ra đi để lại cho ông ba người con. Trong suốt thời gian qua, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự được chia sẻ, và đồng cảm. Hai người chúng tôi có cùng một nỗi đau – một nỗi đau mà không phải ai cũng thấu hiểu nếu chưa từng gặp phải. Ông trao cho tôi danh thiếp và số điện thoại nhà, bảo rằng nếu tôi cần giúp đỡ hoặc muốn có người để tâm sự thì cứ gọi cho ông và đừng ngại gì cả. Và rằng, cho dù tôi có được nhận vào làm hay không, ông vẫn muốn tôi biết ông luôn sẵn sàng nếu tôi cần giúp đỡ.
Bằng lòng tốt – ngay cả khi không biết chúng tôi có cơ hội gặp lại nhau hay không – nhà quản trị cao cấp ấy đã giúp tôi lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Ông đã biến cuộc phỏng vấn, vốn dĩ thuần túy công việc đó thành một buổi gặp gỡ, sẻ chia đậm tình người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét