"Những
giọt nước mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc. Hãy nói những
lời yêu thương, biểu lộ cử chỉ cao đẹp ân cần khi chưa quá muộn" -
Harriet Beecher Stowe
- Mẹ ơi ! Bây giờ, con tới nhà bạn một lúc chơi nhe Mẹ !
- Ờ, con cứ đi đi - Tôi trả lời.
Alyn rất hào hứng mỗi khi được đi chơi. Thế nhưng tôi luôn lo lắng đứa con gái bé nhỏ của mình sẽ bị hư hổng bởi thế giới đầy cạm bẩy bên ngoài. Cuộc sống xô bồ ngoài kia không giống như tổ ấm yên bình của chúng tôi ở vùng ngoại ô này.
Thấy tôi quá chăm sóc bảo bộc, Alyn cũng cảm thấy khó chịu nhưng với tôi, Alyn cứ mãi mãi thơ dại và bé bỏng dù không đầy hai tuần nửa, nó sẽ vào đại học bắt đầu cuộc sống xa nhà và tự lập.
Đang suy nghĩ miên man về tương lai của con, bổng có tiếng chuông gọi cửa.
Một người đàn ông hối hả bước vào. Ông ta tới ngay bên ảnh chân dung của Alyn đang treo trên tường và hỏi :
- Ờ ! Xin lỗi ..đây có phải là con gái của bà không ?
- Vâng, đó là Alyn đấy! - Tôi tự hào trả lời nhưng ngay lập tức, linh cảm có điều gì đó chẳng lành.
Chăm chú nhìn bức ảnh một lần nữa, ông nghẹn giọng gần như thì thầm :
- Ờ ..Có ...có một tai nạn xe hơi ...và con gái của bà đã chết rồi.
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy thôi ! Tôi thấy mình như bị xét đánh ngang tai.
Suốt cả tuần đó, tôi hành động như một con rối và không thể kiểm soát được những hành động, cảm xúc của mình. Từng giây, từng phút, tôi đấu tranh trong vô vọng để cố chấp nhận sự thật rằng Alyn đã mãi mãi đi xa.
Sau đám tang, họ hàng và bạn bè cũng lần lượt ra về. Lúc đó, tôi mới thực sự đối diện với cảm giác trống trải, bầu không khí lạnh lẽo, nặng nề bao quanh. Tôi đã gọi tên con gái rồi bật khóc khi không nghe được tiếng trả lời. Mỗi khi điện thoại reo lên, tôi đều hy vọng và chờ đợi giọng nói quen thuộc của Alyn ở đầu giây bên kia nhưng chẳg bao giờ tôi lại nghe được giọng nói thân thương đó nữa. Tôi lục lọi phòng ngũ của con gái hàng ngàn lần, hy vọng được nhìn thấy con. Tôi ngồi trong xe của con, cố hít thật sâu mùi nước hoa thường ngày con vẫn dùng còn phảng phất đâu đó.
Nếu biết rằng đó là ngày cuối cùng của Alyn, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để được ở bên con. Tôi sẽ rút dây điện thoại, sẽ không xem truyền hình để được nghe tiếng con mình rõ hơn. Tôi sẽ không rời mắt khỏi con gái dù chỉ là một giây thôi.
Nếu biết rằng đó là ngày cuối cùng của Alyn, tôi sẽ lắng nghe tâm sự của con để hiểu được ước mơ và mong muốn của nó. Tôi sẽ ôm con vào lòng và nói rằng : "Mẹ yêu con !" để cho Alyn có thể hiểu được tình cảm của tôi. Tôi sẽ ....
Tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống vô cùng quý giá. Chúng ta hãy hết mực quan tâm tới những người mà chúng ta hằng yêu mến và hãy nâng niu từng giây phút ở bên cạnh họ. Bời vì đó có thể là những giờ khắc cuối cùng ở bên cạnh những người thân yêu.
Đừng bao giờ nói "Nếu như ..." bởi vì thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại.
Như một lời tâm sự, tôi muốn gởi tới các bạn câu nói của Harriet Beecher Stowe "Những giọt nước mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc. Tại sao không thốt ra những lời nói yêu thương ? Tại sao không biểu lộ những cử chỉ cao đẹp ? khi những giọt nước mắt ấy còn chưa rơi"
- Mẹ ơi ! Bây giờ, con tới nhà bạn một lúc chơi nhe Mẹ !
- Ờ, con cứ đi đi - Tôi trả lời.
Alyn rất hào hứng mỗi khi được đi chơi. Thế nhưng tôi luôn lo lắng đứa con gái bé nhỏ của mình sẽ bị hư hổng bởi thế giới đầy cạm bẩy bên ngoài. Cuộc sống xô bồ ngoài kia không giống như tổ ấm yên bình của chúng tôi ở vùng ngoại ô này.
Thấy tôi quá chăm sóc bảo bộc, Alyn cũng cảm thấy khó chịu nhưng với tôi, Alyn cứ mãi mãi thơ dại và bé bỏng dù không đầy hai tuần nửa, nó sẽ vào đại học bắt đầu cuộc sống xa nhà và tự lập.
Đang suy nghĩ miên man về tương lai của con, bổng có tiếng chuông gọi cửa.
Một người đàn ông hối hả bước vào. Ông ta tới ngay bên ảnh chân dung của Alyn đang treo trên tường và hỏi :
- Ờ ! Xin lỗi ..đây có phải là con gái của bà không ?
- Vâng, đó là Alyn đấy! - Tôi tự hào trả lời nhưng ngay lập tức, linh cảm có điều gì đó chẳng lành.
Chăm chú nhìn bức ảnh một lần nữa, ông nghẹn giọng gần như thì thầm :
- Ờ ..Có ...có một tai nạn xe hơi ...và con gái của bà đã chết rồi.
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy thôi ! Tôi thấy mình như bị xét đánh ngang tai.
Suốt cả tuần đó, tôi hành động như một con rối và không thể kiểm soát được những hành động, cảm xúc của mình. Từng giây, từng phút, tôi đấu tranh trong vô vọng để cố chấp nhận sự thật rằng Alyn đã mãi mãi đi xa.
Sau đám tang, họ hàng và bạn bè cũng lần lượt ra về. Lúc đó, tôi mới thực sự đối diện với cảm giác trống trải, bầu không khí lạnh lẽo, nặng nề bao quanh. Tôi đã gọi tên con gái rồi bật khóc khi không nghe được tiếng trả lời. Mỗi khi điện thoại reo lên, tôi đều hy vọng và chờ đợi giọng nói quen thuộc của Alyn ở đầu giây bên kia nhưng chẳg bao giờ tôi lại nghe được giọng nói thân thương đó nữa. Tôi lục lọi phòng ngũ của con gái hàng ngàn lần, hy vọng được nhìn thấy con. Tôi ngồi trong xe của con, cố hít thật sâu mùi nước hoa thường ngày con vẫn dùng còn phảng phất đâu đó.
Nếu biết rằng đó là ngày cuối cùng của Alyn, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để được ở bên con. Tôi sẽ rút dây điện thoại, sẽ không xem truyền hình để được nghe tiếng con mình rõ hơn. Tôi sẽ không rời mắt khỏi con gái dù chỉ là một giây thôi.
Nếu biết rằng đó là ngày cuối cùng của Alyn, tôi sẽ lắng nghe tâm sự của con để hiểu được ước mơ và mong muốn của nó. Tôi sẽ ôm con vào lòng và nói rằng : "Mẹ yêu con !" để cho Alyn có thể hiểu được tình cảm của tôi. Tôi sẽ ....
Tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống vô cùng quý giá. Chúng ta hãy hết mực quan tâm tới những người mà chúng ta hằng yêu mến và hãy nâng niu từng giây phút ở bên cạnh họ. Bời vì đó có thể là những giờ khắc cuối cùng ở bên cạnh những người thân yêu.
Đừng bao giờ nói "Nếu như ..." bởi vì thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại.
Như một lời tâm sự, tôi muốn gởi tới các bạn câu nói của Harriet Beecher Stowe "Những giọt nước mắt cay đắng nhất đều xuất phát từ sự hối tiếc. Tại sao không thốt ra những lời nói yêu thương ? Tại sao không biểu lộ những cử chỉ cao đẹp ? khi những giọt nước mắt ấy còn chưa rơi"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét