Hãy lắng nghe từng nhịp thở của cuộc sống xung quanh để tận hưởng những gì ngọt ngào nhất mà cuộc sống đem lại.
Cuối cùng thì tôi cũng được về nhà sau 2 tháng dài nằm trong bệnh viện. Một tai nạn khủng khiếp đã cướp mất cánh tay phải của tôi. Tôi vô cùng chán nản và bi quan khi nghĩ đến việc mình phải thay đổi cuộc sống ở độ tuổi 60 này.
Sức khoẻ tôi sa sút đi nhiều. Tôi sợ hải khi thấy mình, giờ đây, đã trở thành người vô dụng, phải sóng dựa vào người khác.
Chiếc vòng cổng oai vệ trước ngôi nhà thân yêu đón chào tôi. Những cảnh vật thân quen từ từ hiện ra trước mắt. Và kia, là những đứa con của tôi, cái đám cháu nhỏ cũng ùa ra ríu rít chào đón tôi về nhà. Lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc khó tả.
Đây là nơi tôi có biết bao kỷ niệm bên cạnh những người thân yêu. Tôi bước ra vườn, cỏ cây quanh nhà bắt đầu xanh tốt và nở hoa sau những ngày nắng rát thịt da. Những bông hoa dại trắng muốt bé xíu, lắm tắm điểm xuyết trên thảm cỏ xanh rờn.
Đã lâu rồi, tôi mới hít thở lại mùi hương đồng gió nội, mới thấy lại những đoá hoa bồ công anh e lệ trước gió. Chợt những đám mây đen chen ngang bầu trời vội vàng trút xuống một cơn mưa rào tháng 7. Các con tôi vội vã chạy ra dìu tôi vào bếp.
Món thịt nướng toả ra mùi thơm phức trong không gian mát mẻ nhờ cơn mưa bất chợt. Moglie, đứa con gái út, cầm bàn tay tôi đặt lên một ngón và thì thầm : "Ba ơi ! Chúng con cần Ba. Cả đứa cháu này cũng cần được Ông Ngoại chúc phúc trong ngày chào đợi.".
Vợ chồng Moglie và cả tôi đã trông chờ tin mừng này biết bao. Không để cho tôi một giây phút được yên, đám cháu nội cũng vây lấy tôi dành nhau ngồi vào lòng ông. Trong lò, lửa cũng reo lên tí tách làm ấm cả gian nhà và ấm cả tâm hồn tôi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm dắt chú chó cưng Pixar đi thăm nông trại của mình. Lũ vịt mê mãi chăm chúc cho đống trứng trong những ổ rơm xinh xắn. Lũ gà máy thì tranh thủ nắng sớm ra sân rủ lông cánh rồi lại vào ấp ổ trứng sắp đến ngày nở. Tôi nghĩ thầm : "Chẳng bao lâu nữa, chúng mày sẽ vất vả với đàn con nhỏ đấy !".
Chú lừa nhỏ, Pia, đã thay bộ long lem luốt ngày nào bằng bộ áo trắng tinh trong thật bảnh. Có lẻ, biết tôi không còn khoẻ như trước nên Pia chỉ dùi đầu vào người tôi rên nhè nhẹ, chứ không bướng bỉnh hí vang như mọi lần.
Chợt tôi nghe có tiếng kêu yếu ớt từ buội cỏ, phía sau hàng rào. Pixar đứng lại, mãi sụp xuống đất tìm kiếm, rồi sủa vang. Tôi thận trọng nhình quanh và phát hiện một đôi mắt to đen láy, đang nhìn tôi sợ hãi : Một chú nai con bị vướn chân vào bờ rào. Tôi ra hiệu cho Pixar đứng yên rồi bước đến bên cạnh con nai. Từ sau đám cây vươn cành bìa rừng, nai mẹ không ngừng quan sát chúng tôi. Nai con rên khe khẻ, ngực phập phòng sợ hãi khi bàn tay tôi chạm vào. Tôi nhẹ nhàng áp người xuống đất, dùng cánh tay còn lại của mình, thận trọng gở cái chân nhỏ của nai con đang bị mắt kẹt, cố sao cho nó không bị thương. Loay hoay một lúc, tôi cũng giải thoát được chú nai con. Và thoát một cái, chiếc bóng nhỏ vụt chạy vào rừng theo hướng nai mẹ tung tăng và mừng rở.
Tôi vẵn nằm dài trên bải cỏ, lòng nôn nao một cảm giác khó tả. Bên cạnh là Pixar đang cuống quít liếm tay tôi như chia vui. Tôi bật cười kiêu hảnh ôm chú chó cưng :
- Mày thấy chưa, tao là anh hùng. Tao vừa cứu được một sinh mạng đấy nhé !
Phút chốc, cảm giác buồn chán trong tôi tan biến hết. Tôi cảm nhận được sự thay đổi lớn trong tâm hồn mình. Tôi đã thưởng thức được vị ngọt của làn gió đưa hương cỏ non thoảng trên mặt hồ. Tôi đã nghe được những nốt trầm bỏng trong bài ca của những chú chim sơn ca rộn rã đón chào ngày mới. Tôi đã biết mở rộng lòng mình, lắng nghe từng nhịp sống của thiên nhiên để tận hưởng những gì là ngọt ngào và bịnh dị nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi và quan trọng nhất, tôi thấy mình vẫn còn ý nghĩa.
Cuối cùng thì tôi cũng được về nhà sau 2 tháng dài nằm trong bệnh viện. Một tai nạn khủng khiếp đã cướp mất cánh tay phải của tôi. Tôi vô cùng chán nản và bi quan khi nghĩ đến việc mình phải thay đổi cuộc sống ở độ tuổi 60 này.
Sức khoẻ tôi sa sút đi nhiều. Tôi sợ hải khi thấy mình, giờ đây, đã trở thành người vô dụng, phải sóng dựa vào người khác.
Chiếc vòng cổng oai vệ trước ngôi nhà thân yêu đón chào tôi. Những cảnh vật thân quen từ từ hiện ra trước mắt. Và kia, là những đứa con của tôi, cái đám cháu nhỏ cũng ùa ra ríu rít chào đón tôi về nhà. Lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc khó tả.
Đây là nơi tôi có biết bao kỷ niệm bên cạnh những người thân yêu. Tôi bước ra vườn, cỏ cây quanh nhà bắt đầu xanh tốt và nở hoa sau những ngày nắng rát thịt da. Những bông hoa dại trắng muốt bé xíu, lắm tắm điểm xuyết trên thảm cỏ xanh rờn.
Đã lâu rồi, tôi mới hít thở lại mùi hương đồng gió nội, mới thấy lại những đoá hoa bồ công anh e lệ trước gió. Chợt những đám mây đen chen ngang bầu trời vội vàng trút xuống một cơn mưa rào tháng 7. Các con tôi vội vã chạy ra dìu tôi vào bếp.
Món thịt nướng toả ra mùi thơm phức trong không gian mát mẻ nhờ cơn mưa bất chợt. Moglie, đứa con gái út, cầm bàn tay tôi đặt lên một ngón và thì thầm : "Ba ơi ! Chúng con cần Ba. Cả đứa cháu này cũng cần được Ông Ngoại chúc phúc trong ngày chào đợi.".
Vợ chồng Moglie và cả tôi đã trông chờ tin mừng này biết bao. Không để cho tôi một giây phút được yên, đám cháu nội cũng vây lấy tôi dành nhau ngồi vào lòng ông. Trong lò, lửa cũng reo lên tí tách làm ấm cả gian nhà và ấm cả tâm hồn tôi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm dắt chú chó cưng Pixar đi thăm nông trại của mình. Lũ vịt mê mãi chăm chúc cho đống trứng trong những ổ rơm xinh xắn. Lũ gà máy thì tranh thủ nắng sớm ra sân rủ lông cánh rồi lại vào ấp ổ trứng sắp đến ngày nở. Tôi nghĩ thầm : "Chẳng bao lâu nữa, chúng mày sẽ vất vả với đàn con nhỏ đấy !".
Chú lừa nhỏ, Pia, đã thay bộ long lem luốt ngày nào bằng bộ áo trắng tinh trong thật bảnh. Có lẻ, biết tôi không còn khoẻ như trước nên Pia chỉ dùi đầu vào người tôi rên nhè nhẹ, chứ không bướng bỉnh hí vang như mọi lần.
Chợt tôi nghe có tiếng kêu yếu ớt từ buội cỏ, phía sau hàng rào. Pixar đứng lại, mãi sụp xuống đất tìm kiếm, rồi sủa vang. Tôi thận trọng nhình quanh và phát hiện một đôi mắt to đen láy, đang nhìn tôi sợ hãi : Một chú nai con bị vướn chân vào bờ rào. Tôi ra hiệu cho Pixar đứng yên rồi bước đến bên cạnh con nai. Từ sau đám cây vươn cành bìa rừng, nai mẹ không ngừng quan sát chúng tôi. Nai con rên khe khẻ, ngực phập phòng sợ hãi khi bàn tay tôi chạm vào. Tôi nhẹ nhàng áp người xuống đất, dùng cánh tay còn lại của mình, thận trọng gở cái chân nhỏ của nai con đang bị mắt kẹt, cố sao cho nó không bị thương. Loay hoay một lúc, tôi cũng giải thoát được chú nai con. Và thoát một cái, chiếc bóng nhỏ vụt chạy vào rừng theo hướng nai mẹ tung tăng và mừng rở.
Tôi vẵn nằm dài trên bải cỏ, lòng nôn nao một cảm giác khó tả. Bên cạnh là Pixar đang cuống quít liếm tay tôi như chia vui. Tôi bật cười kiêu hảnh ôm chú chó cưng :
- Mày thấy chưa, tao là anh hùng. Tao vừa cứu được một sinh mạng đấy nhé !
Phút chốc, cảm giác buồn chán trong tôi tan biến hết. Tôi cảm nhận được sự thay đổi lớn trong tâm hồn mình. Tôi đã thưởng thức được vị ngọt của làn gió đưa hương cỏ non thoảng trên mặt hồ. Tôi đã nghe được những nốt trầm bỏng trong bài ca của những chú chim sơn ca rộn rã đón chào ngày mới. Tôi đã biết mở rộng lòng mình, lắng nghe từng nhịp sống của thiên nhiên để tận hưởng những gì là ngọt ngào và bịnh dị nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi và quan trọng nhất, tôi thấy mình vẫn còn ý nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét