TẠI SAO “MỤC TIÊU MỘT PHÚT” CÓ TÁC DỤNG?
Giám đốc một phút đứng dậy, chậm rãi đi đi lại lại tromg phòng, từ tốn nói:
-
Để chú nói cháu nghe. Chú từng làm việc ở nhiều công ty khác nhau, và ở
đâu cũng có những người không một chút hăng hái với công việc. Nhưng
sau giờ làm việc thì sao? Người thì vui vẻ ăn uống với bạn bè, kẻ thì
hộc tốc chạy về nhà để làm việc nhà, đón con,…
Có một buổi tối kia, nhân lúc đi chơi bowling, tình cờ chú gặp những “nhân viên có vấn đề” ở công ty cũ, nơi chú từng làm việc. Một trong những anh chàng “ thật sự có vấn đề” ấy tóm lấy trái banh, đẩy lăn về phía trước. Rồi anh ta vui sướng nhảy lên, miệng hét to sảng khoái. Cháu nói thử xem, tại sao anh ta lại vui vẻ đến thế?
Có một buổi tối kia, nhân lúc đi chơi bowling, tình cờ chú gặp những “nhân viên có vấn đề” ở công ty cũ, nơi chú từng làm việc. Một trong những anh chàng “ thật sự có vấn đề” ấy tóm lấy trái banh, đẩy lăn về phía trước. Rồi anh ta vui sướng nhảy lên, miệng hét to sảng khoái. Cháu nói thử xem, tại sao anh ta lại vui vẻ đến thế?
- Bởi vì banh của anh ta húc ngã mục tiêu chỉ bằng một phát.
- Đúng rồi. Nhưng tại sao anh ta và những người kia lại không thể nào hứng như vậy ở nơi làm việc?
-
Vì họ chẳng biết mục tiêu ở đâu – Chàng trai vui vẻ nói lớn – Cháu hiểu
rồi. Đâu ai muốn chơi bowling khi không biết có những cái chai để ném
ngã.
- Giờ thì chắc cháu
đã hiểu điều gì xảy ra ở các doanh nghiệp. Chú tin chắc rằng, tất cả các
Giám đốc đều muốn biết họ muốn nhân viên của họ làm gì. Nhưng họ không
truyền đạt điều họ muốn cho nhân viên bằng một cách dễ hiểu. Họ cứ tưởng
nhân viên của họ tất nhiên phải biết nhiệm vụ của mình. Chú chẳng bao
giờ tưởng như vậy nếu như chú không lập ra mục tiêu rõ ràng với các nhân
viên.
Ông ngừng một lát , rồi nói tiếp:
-
Khi cháu cho rằng nhân viên của mình tự khắc biết nhũng gì cháu mong
đợi ở họ, thì chẳng khác nào cháu đề xướng một trò chơi bowling không
hiệu quả vậy. Cháu dựng những cái chai nhựa ở đó, nhưng khi người chơi
bowling chuẩn bị lăn banh, họ mới thấy có một tấm màn che mắt mục tiêu.
Khi họ lăn banh qua tấm màn, họ nghe tiếng chai ngã nhưng không biết
chính xác là đã đánh ngã được bao nhiêu chai. Nếu cháu hỏi họ rằng họ
làm có tốt không, họ sẽ trả lời: “Tôi không biết nữa. Nhưng chắc là
tốt”.
Chàng trai góp lời:
-
Thì cũng nhưng mình chơi đánh golf vào buổi tối vậy phải không chú? Khi
mấy người bạn của cháu bỏ chơi golf, cháu hỏi họ tại sao, họ bảo vì sân
golf đông quá. Cháu hỏi họ sao không chơi vào buổi tối, ai cũng cười
ngất, họ nói làm sao chơi golf khi không thấy lỗ đâu hết.
- Trong bóng đá cũng vậy. Cháu cứ thử tưởng tượng, một trận bóng sẽ ra sao nếu như không có khung thành?
- Các cầu thủ sẽ không biết đá banh đi đâu để chiến thắng!
-
Điều đó cho thấy rằng điều mong muốn đầu tiên của mọi người là có sự
phản hồi trên kết quả công việc. Cháu có biết một câu nói nổi tiếng này:
“Thông tin phản hồi là bữa ăn sáng của các nhà vô địch”. Người ta có
thể nhịn ăn trưa, bỏ ăn tối nhưng bữa ăn sáng là vô cùng quan trọng.
Nghĩa là, nếu thiếu bữa ăn sáng, sẽ không có nhà vô địch trong các cuộc
thi đấu thể thao! Sự phản hồi giữ cho chúng ta đi tới, không nản lòng
trong công việc. Nhiều giám đốc không nhận ra điều này. Hoặc nếu biết sự
phản hồi từ kết quả công việc của nhân viên mình là cần thiết, thì họ
lại lập ra nguyên tắc làm việc kiểu như chỉ nhìn thấy những cái chưa làm
được. Giống như chơi bowling chuẩn bị lăn banh, mười cái chai vẫn ở vị
trí của chúng, tấm màn vẫn ở phía trước, chỉ khác là có thêm một người
giám sát đứng ngay sau tấm chắn. Rồi người kia lăn banh, nghe tiếng chai
ngã, anh chàng giám sát bèn ra dấu hai ngón tay, tức là hai chai đã bị
ngã. Nhưng các giám đốc này lại không nói thế. Ông ta lại nói, cậu đã bỏ
lỡ cơ hội làm ngã tám cái chai.
Giám đốc Một phút nói tiếp:
-
Vấn đề mà chú trăn trở là tại sao người giám đốc không dẹp tấm chắn đi
để cả anh ta lẫn người nhân viên đều có thể nhìn thấy những thành tích
đạt được thay vì chờ đến lúc bình chọn cuối năm.
Chàng trai hỏi lại, giọng đầy thắc mắc:
- Sao lại là bình chọn cuối năm hả chú?
-
Vì những giám đốc này phó mặc nhân viên với công việc, chỉ đến cuối năm
mới có một lần phê bình, nhận xét; còn hàng ngày, khi nhân viên không
đáp ứng yêu cầu, họ liền phê phán, trách móc.
Chàng trai hỏi tiếp:
- Nhưng tại sao những giám đốc ấy phải làm như vậy hả chú?
- Vì họ muốn cấp trên thấy họ giỏi.
- Nghĩa là…
- Cấp trên của cháu sẽ đánh giá cháu thế nào, nếu cháu báo cáo rằng tất cả nhân viên của cháu đều giỏi?
-
Dạ, cháu sẽ bị cho là người dễ dãi, không có khả năng phân biệt giữa
nhân viên xuất sắc với nhân viên dở, lúc nào cũng đánh đồng “cá mè một
lứa”.
Giám đốc một phút tỏ ra hào hứng:
-
Chính xác. Để tỏ ra là một giám đốc giỏi người ta cứ hay để ý tìm điều
sai ở nhân viên của mình để rồi chộp lấy mà quở phạt. Lúc nào dưới quyền
họ cũng phải có một vài người ở mức lưng chừng. Đó là cái lối tư duy
chung của nhiều nhà quản lý.
Giám đốc nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
-
Chú còn nhớ, có một lần chú đến thăm trường của con trai chú. Lúc đó,
cô giáo đang cho cả lớp làm bài kiểm tra địa lý. Chú hỏi cô giáo vì sao
cô không treo bản đồ chung quanh tường lớp để bọn trẻ có thể tham khảo
trong lúc làm bài, thì cô trả lời: “ Nếu tôi làm vậy thì bọn chúng đều
đạt điểm cao hết”. Cháu xem, cứ như làm mọi thứ sẽ tệ lắm nếu như ai
cũng đạt điểm cao vậy!
-
Cháu có đọc truyện về Einstein chưa? Khi có người hỏi số điện thoại của
ông, ông đi tìm cuốn niên giám điện thoại để tra số của mình.
Chàng trai cười lớn:
- Chắc chú nói đùa phải không?
-
Không, chú không đùa. Einstein giải thích rằng ông chẳng bao giờ chứa
trong bộ nhớ những thứ mà ông có thể tra cứu ở một nơi nào đó – Giám đốc
Một phút nói tiếp – Nào, cháu thử nói xem cháu nghĩ gì về cái người
phải tra niên giám điện thoại của mình? Họ là người giỏi hay dở?
- Hẳn là người rất dở.
Giám đốc mỉm cười:
- Dĩ nhiên là cháu sẽ nghĩ vậy. Chú cũng từng nghĩ vậy. Nhưng không đúng đâu!
Chàng trai trẻ gật đầu một cách máy móc. Giám đốc một phút thấy trong mắt anh vẫn còn sự ngờ vực bèn nói tiếp:
- Chúng ta thường mắc lỗi này. Cháu nhìn xem.
Rồi ông chỉ lên bức tường có treo khung chữ:
Mọi người đều có tiềm năng để chiến thắng, nhưng có nhiều người ngụy trang như những kẻ thất bại.Đừng để vẻ bề ngoài của họ đánh lừa bạn
Nhìn chàng trai , ông nói tiếp:
-
Như vậy, nếu ở cương vị một giám đốc, cháu có ba chọn lựa. Một, tuyển
những người giỏi. Mà những người như vậy thì khó kiếm và phải trả lương
họ rất cao. Thứ hai, nếu cháu không thể tìm được ngừơi giỏi, thì hãy
tuyển dụng những người có tiềm năng. Sau đó, cháu đào tạo họ thành người
giỏi. Còn nếu cháu không muốn chọn một trong hai cách trên, thì chỉ còn
cách thứ ba, đó là cầu nguyện!
Chàng trai trẻ chựng lại, buông sổ tay xuống, hỏi lại:
- Sao lại cầu nguyện hả chú?
Giám đốc một phút mỉm cười, ông nói tiếp:
- Chú nói đùa thôi. Nhưng thưc tế cũng có nhiều giám đốc chỉ biết cầu nguyện: “Cầu cho nhân viên của tôi khá hơn một chút!”
Chàng trai hỏi đầy nghiêm nghị :
- Vậy nếu cháu chọn khả năng thứ nhất là tuyển dụng người giỏi, họ rất dễ trở thành Giám đốc một phút, phải không chú?
-
Chắc chắn rồi – Giám đốc một phút mỉm cười. Ông thích thú khi thấy
chàng trai trở nên chững chạc - Tất cả những gì cháu cần làm với người
nhân viên giỏi đó, là lập “ Mục tiêu một phút” và rồi anh ta cứ theo đó
mà hành động. Đối với tất cả những người giỏi và những nhân viên tiềm
năng thì “Mục tiêu Một phút” chính là một công cụ cần thiết để làm việc
có hiệu quả.
- Vậy chú
ơi, có phải cho dù ai là người khởi xướng việc lập “ Mục tiêu một phút”,
thì mỗi mục tiêu luôn phải được viết ra chỉ trên một trang giấy đúng
không ạ?
- Đúng.
Chàng trai hỏi tiếp:
- Vậy tại sao “Mục tiêu một phút” lại quan trọng, thưa chú?
-
Bởi vì nhờ đó, mọi người thường xuyên xem xét mục tiêu của họ, đồng
thời có thể tự kiểm tra xem việc thực thi công việc của họ có bám sát
với mục tiêu đã đặt ra hay không?
- Theo cháu hiểu, chú chỉ yêu cầu họ ghi lại những mục tiêu chính của họ thôi?
Giám đốc cười:
-
À phải. Vì chú chẳng muốn biến nơi đây thành một nhà máy giấy. Chú
không muốn nhìn thấy cả đống giấy chất đầy khắp mọi nơi và mọi người chỉ
ngó đến chúng một lần trong năm khi họ phải chuẩn bị cho bình chọn cuối
năm.
Ông đưa tay với lấy chiếc dĩa sứ đưa cho chàng trai, và nói tiếp:
- Chắc cháu cũng đã thấy ở chổ những nhân viên của chú chiếc dĩa như thế này, để họ luôn tự nhắc nhở bản thân rằng: Hãy dành một phút: nhìn lại mục tiêu và xem xét bản thân có theo sát mục tiêu đã đặt ra
Chàng trai thật sự ngạc nhiên. Vậy mà anh đâu có để ý đến chiếc dĩa này ở những chỗ anh đã ghé thăm. Anh nói:
- Cháu chưa từng thấy nó, chú à. Thật là tuyệt vời.
Ông mỉm cười độ lượng:
- Vậy cháu cần rèn luyện khả năng quan sát nữa!
Trong lúc cắm cúi ghi lại những gì mình vừa nghe được, chàng trai cất tiếng hỏi, không kịp ngẩng đầu lên:
- Bây giờ, chú giải thích cho cháu hiểu về “ Một phút khen ngợi” nhé?
Giám đốc một phút vui vẻ đáp:
- Ừ. Có lẽ cháu cũng thắc mắc tại sao nguyên tắc đó lại có tác dụng phải không?
- Dạ đúng vậy – Chàng trai mỉm cười thừa nhận.
Xem tiếp: Chương 10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét