“Chúng
ta chỉ cần bốn cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, tám cái ôm mỗi ngày
để duy trì cuộc sống và mười hai cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên.”
Khi còn trẻ, Al là một nghệ nhân làm gốm tài hoa, nổi danh khắp vùng. Ông có một gia đình hạnh phúc với vợ và hai con trai. Một bửa tối nọ, người con trai lớn của ông bỗng nhiên đau bụng dữ dội.
Nghĩ đó chỉ là sự xáo trộn tiêu hóa thông thường, cả Al lẫn vợ đều không lấy gì làm lo lắng lắm, chỉ cho con uống vài viên thuốc bình thường. Thế nhưng, cơn đau thật ra lại là chứng viêm ruột thừa cấp tốc và đứa trẻ chết đột ngột ngay trong đêm hôm đó.
Khi biết con trai mình đã có thể được cứu sống nếu ông để tâm hơn một chút, tinh thần của Al thực sự suy sụp. Gánh nặng tội lỗi cứ trĩu nặng trong lòng ông. Cộng thêm vào đó, chẳng bao lâu sau, vợ của Al bỏ đi, để lại cho ông đứa con trai nhỏ sáu tuổi.
Hai cú sốc quá lớn đã khiến Al không thể nào chịu đựng nổi. Ông bắt đầu tìm đến rượu chè để mong được quên đi những nỗi đau đã gặp phải trong đời. Dần dà, Al trở thành một kẻ nghiện ngập. Càng nghiện rượu, Al càng mất dần tất cả những gì mà ông đang có – nhà cửa, những mục tiêu nghệ thuật, tiếng tăm, sự kính trọng của mọi người,...những thứ mà phải mất cả cuộc đời ông mới gây dựng lên được. Cuối cùng, Al chết cô độc trong một căn phòng trọ tại San Francisco.
Khỉ nghe tin Al mất, tôi đã không có một chút quan tâm, thậm chí còn có vẻ khinh thường - phản ứng thường thấy mà người đời vẫn dành cho một kẻ sống vô dụng.
"Thật là một con người bỏ đi!" Tôi đã nghĩ như thế - "Cuộc đời của ông ta thật là hoan phí !"
Một thời gian sau, tôi có dịp quen biết với người con trai thứ của Al, tên là Ernie. Đó là một người thanh niên tử tế, sâu sắc, biết quan tâm đến mọi người - một con người đặc biệt đáng yêu mà tôi cảm thấy quý mến ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi nhìn Ernie chơi đùa với đứa con đầu lòng vừa mới chào đời của cậu, tôi cảm nhận được dòng chảy của tình thương yêu ngọt ngào và sâu lắng, một tình yêu vô bờ mà cậu dành cho con. Bỗng nhiên tôi tự hỏi lòng tốt và tính chu đáo ấy phải chăng bắt nguồn từ người cha, ông Al ?
Tôi không nghe Ernie nói nhiều về cha mình. Có lẽ anh cũng hiểu rằng thật khó tìm được lý do nào để biện hộ hay thông cảm cho một người cha suốt ngày say xỉn. Một bữa nọ, tôi hỏi Ernie:
"Có phải tính cách của anh chịu ảnh hưỏng từ ông Al, cha anh hay không?
Ernie ngồi im, lặng lẽ, hồi tưởng quá khứ trong giây lát. Rồi cậu ấy nói:
"Dù cho mọi người có nói thế nào đi chăng nữa, thì trong tâm tưởng của tôi, cha lúc nào cũng là một người cha tuyệt vời. Từ khi còn là một cậu bé cho đến khi tôi rời gia đình năm 18 tuổi, tối nào cha cũng vào phòng tôi, hôn tôi và nói : Cha yêu con lắm, con trai ạ".
Nghe những lời ấy, tôi biết đã đến lúc mình nên suy xét lại cách suy nghĩ của mình. Vào lúc cuối đời, Al đã mất gần như tất cả mọi thứ, nhưng ông đã để lại cho đời, một trong những chàng trai tốt nhất, nhân hậu nhất mà tôi từng gặp, chỉ bởi ông là một người cha tốt.
Khi còn trẻ, Al là một nghệ nhân làm gốm tài hoa, nổi danh khắp vùng. Ông có một gia đình hạnh phúc với vợ và hai con trai. Một bửa tối nọ, người con trai lớn của ông bỗng nhiên đau bụng dữ dội.
Nghĩ đó chỉ là sự xáo trộn tiêu hóa thông thường, cả Al lẫn vợ đều không lấy gì làm lo lắng lắm, chỉ cho con uống vài viên thuốc bình thường. Thế nhưng, cơn đau thật ra lại là chứng viêm ruột thừa cấp tốc và đứa trẻ chết đột ngột ngay trong đêm hôm đó.
Khi biết con trai mình đã có thể được cứu sống nếu ông để tâm hơn một chút, tinh thần của Al thực sự suy sụp. Gánh nặng tội lỗi cứ trĩu nặng trong lòng ông. Cộng thêm vào đó, chẳng bao lâu sau, vợ của Al bỏ đi, để lại cho ông đứa con trai nhỏ sáu tuổi.
Hai cú sốc quá lớn đã khiến Al không thể nào chịu đựng nổi. Ông bắt đầu tìm đến rượu chè để mong được quên đi những nỗi đau đã gặp phải trong đời. Dần dà, Al trở thành một kẻ nghiện ngập. Càng nghiện rượu, Al càng mất dần tất cả những gì mà ông đang có – nhà cửa, những mục tiêu nghệ thuật, tiếng tăm, sự kính trọng của mọi người,...những thứ mà phải mất cả cuộc đời ông mới gây dựng lên được. Cuối cùng, Al chết cô độc trong một căn phòng trọ tại San Francisco.
Khỉ nghe tin Al mất, tôi đã không có một chút quan tâm, thậm chí còn có vẻ khinh thường - phản ứng thường thấy mà người đời vẫn dành cho một kẻ sống vô dụng.
"Thật là một con người bỏ đi!" Tôi đã nghĩ như thế - "Cuộc đời của ông ta thật là hoan phí !"
Một thời gian sau, tôi có dịp quen biết với người con trai thứ của Al, tên là Ernie. Đó là một người thanh niên tử tế, sâu sắc, biết quan tâm đến mọi người - một con người đặc biệt đáng yêu mà tôi cảm thấy quý mến ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi nhìn Ernie chơi đùa với đứa con đầu lòng vừa mới chào đời của cậu, tôi cảm nhận được dòng chảy của tình thương yêu ngọt ngào và sâu lắng, một tình yêu vô bờ mà cậu dành cho con. Bỗng nhiên tôi tự hỏi lòng tốt và tính chu đáo ấy phải chăng bắt nguồn từ người cha, ông Al ?
Tôi không nghe Ernie nói nhiều về cha mình. Có lẽ anh cũng hiểu rằng thật khó tìm được lý do nào để biện hộ hay thông cảm cho một người cha suốt ngày say xỉn. Một bữa nọ, tôi hỏi Ernie:
"Có phải tính cách của anh chịu ảnh hưỏng từ ông Al, cha anh hay không?
Ernie ngồi im, lặng lẽ, hồi tưởng quá khứ trong giây lát. Rồi cậu ấy nói:
"Dù cho mọi người có nói thế nào đi chăng nữa, thì trong tâm tưởng của tôi, cha lúc nào cũng là một người cha tuyệt vời. Từ khi còn là một cậu bé cho đến khi tôi rời gia đình năm 18 tuổi, tối nào cha cũng vào phòng tôi, hôn tôi và nói : Cha yêu con lắm, con trai ạ".
Nghe những lời ấy, tôi biết đã đến lúc mình nên suy xét lại cách suy nghĩ của mình. Vào lúc cuối đời, Al đã mất gần như tất cả mọi thứ, nhưng ông đã để lại cho đời, một trong những chàng trai tốt nhất, nhân hậu nhất mà tôi từng gặp, chỉ bởi ông là một người cha tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét