“Lòng trung thực là chương đầu tiên của quyển sách làm Người.”
“ Ai đã làm?" – Cô giáo hỏi.
Cả lớp lặng phắt. Không ai trong số 30 học sinh trong lớp có một biểu hiện gì ngoài vẻ ngây thơ ngơ ngác.
"Ai đã làm?" - Cô giáo nghiêm sắc mặt hỏi lại, giọng đã có phần gay gắt.
Với lớp, ít khi cô giận dữ, nhưng lần này có lẻ cô đã giận thật sự. Cầm một mảnh kính vỡ trên tay, cô hỏi lại lần nữa:
"Ai trong các con đã làm vỡ cửa kính này?”
Tôi thót tim, hai tay run run, còn đôi chân dường như không còn đứng vững được nữa. Thì chính tôi đã làm vỡ nó lúc ném banh, nhưng nào có phải tôi cố ý. Chỉ là một sơ suất mà ai cũng có thể phạm phải cơ mà. Tôi cũng không nhớ nổi mình đã làm như thế nào, chỉ là chơi trên sân, ném banh như thường lệ và…choang!
Tôi vẫn chưa ý thức được rằng mình đã phạm lỗi dẫu rằng chính tôi đã làm vỡ cửa sổ. Thật sự, tôì không muốn phải thú nhận với cô giáo. Tôi sợ, vì tôi chắc rằng thế nào cũng bị rắc rối to : sẽ mời phụ huynh, sẽ phải bị mắng, sẽ làm cô thất vọng vì trước giờ tôi vẫn là học trò ngoan trong lớp.
Nhưng không hiểu động lực nào trong lòng đã thôi thúc tôi đứng thẳng dậy và tự thú :
"Thưa cô, con đã làm đấy ạ!".
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi một hồi lâu. Sự yên lặng của cô khiến tôi bối rối đến đỏ bừng cả mặt không biết nói gì hơn. Thế rồi, cô đến bên bàn giáo viên, lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển sách và đến gần tôi.
"Chưa bao giờ, tôi thấy cô đánh phạt lũ học trò chúng tôi cả, lẽ nào lần này cô định phạt tôi ? Cô dùng quyển sách ấy để phạt tôi như thế nào nhỉ ?" - Tôi thầm nghỉ, co rúm người lại, cúi mặt không dám nhìn khi cô đến bên tôi.
"Quyển sách này là của con đấy!" Cô dịu dàng - "Cô không trách mắng con đâu. Cô tặng con quyển sách này, không phải vì con đã làm vỡ kính cửa sổ, nhưng vì con đã trung thực nhận lỗi của mình!".
Tôi không thể tin rằng mình được cô tha bổng như thế ! Tôi không bị phạt, mà lại còn được cô tặng cho quyển sách tranh ảnh rất đẹp mà tôi vẫn hằng ao ước. Thậm chí tôi còn đang để dành tiền để mua quyển sách đó nữa, số tiền mà tôi đã nghĩ bụng sẽ phải bỏ ra để đền cho ô cửa kính vỡ.
Ngày thơ ấu ấy nay đã xa, nhưng tôi vẫn còn giữ cuốn sách cô giáo tặng và vẫn giữ mãi bài học đó trong tim - bài học về lòng trung thực.
“ Ai đã làm?" – Cô giáo hỏi.
Cả lớp lặng phắt. Không ai trong số 30 học sinh trong lớp có một biểu hiện gì ngoài vẻ ngây thơ ngơ ngác.
"Ai đã làm?" - Cô giáo nghiêm sắc mặt hỏi lại, giọng đã có phần gay gắt.
Với lớp, ít khi cô giận dữ, nhưng lần này có lẻ cô đã giận thật sự. Cầm một mảnh kính vỡ trên tay, cô hỏi lại lần nữa:
"Ai trong các con đã làm vỡ cửa kính này?”
Tôi thót tim, hai tay run run, còn đôi chân dường như không còn đứng vững được nữa. Thì chính tôi đã làm vỡ nó lúc ném banh, nhưng nào có phải tôi cố ý. Chỉ là một sơ suất mà ai cũng có thể phạm phải cơ mà. Tôi cũng không nhớ nổi mình đã làm như thế nào, chỉ là chơi trên sân, ném banh như thường lệ và…choang!
Tôi vẫn chưa ý thức được rằng mình đã phạm lỗi dẫu rằng chính tôi đã làm vỡ cửa sổ. Thật sự, tôì không muốn phải thú nhận với cô giáo. Tôi sợ, vì tôi chắc rằng thế nào cũng bị rắc rối to : sẽ mời phụ huynh, sẽ phải bị mắng, sẽ làm cô thất vọng vì trước giờ tôi vẫn là học trò ngoan trong lớp.
Nhưng không hiểu động lực nào trong lòng đã thôi thúc tôi đứng thẳng dậy và tự thú :
"Thưa cô, con đã làm đấy ạ!".
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi một hồi lâu. Sự yên lặng của cô khiến tôi bối rối đến đỏ bừng cả mặt không biết nói gì hơn. Thế rồi, cô đến bên bàn giáo viên, lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển sách và đến gần tôi.
"Chưa bao giờ, tôi thấy cô đánh phạt lũ học trò chúng tôi cả, lẽ nào lần này cô định phạt tôi ? Cô dùng quyển sách ấy để phạt tôi như thế nào nhỉ ?" - Tôi thầm nghỉ, co rúm người lại, cúi mặt không dám nhìn khi cô đến bên tôi.
"Quyển sách này là của con đấy!" Cô dịu dàng - "Cô không trách mắng con đâu. Cô tặng con quyển sách này, không phải vì con đã làm vỡ kính cửa sổ, nhưng vì con đã trung thực nhận lỗi của mình!".
Tôi không thể tin rằng mình được cô tha bổng như thế ! Tôi không bị phạt, mà lại còn được cô tặng cho quyển sách tranh ảnh rất đẹp mà tôi vẫn hằng ao ước. Thậm chí tôi còn đang để dành tiền để mua quyển sách đó nữa, số tiền mà tôi đã nghĩ bụng sẽ phải bỏ ra để đền cho ô cửa kính vỡ.
Ngày thơ ấu ấy nay đã xa, nhưng tôi vẫn còn giữ cuốn sách cô giáo tặng và vẫn giữ mãi bài học đó trong tim - bài học về lòng trung thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét