Tình và bạn
Sai lầm của tôi là đã tin vào một điều mà,
giờ đây nghĩ lại, tôi tự hỏi nó đã bao giờ có thật. Tôi đã tin vào tình
bạn. Giữa tôi và bạn.
Tôi đã tưởng mình tìm được tri kỷ, bởi khái niệm tri kỷ đối với tôi không phải là một nửa yêu thương của đời mình (tôi nào dám mơ ước tới điều cao siêu xa xỉ như thế, mà chắc gì là tồn tại), mà chỉ đơn giản là một người tôi có thể tin và chia sẻ mọi thứ. Tôi đã nghĩ chúng ta có nhiều điểm tương đồng. Tôi đã tin, rằng bạn cũng giống như tôi, một kẻ cô đơn tìm thấy một tâm hồn đồng điệu, giống hoàn cảnh, để có thể chia sẻ với nhau những điều đồng cảm. Tôi đã muốn tin mọi điều bạn chia sẻ, tôi đã muốn tin vào tình cảm tâm tư mà bạn dành cho tôi.
Có lẽ bạn chẳng bao giờ biết được tôi đã có những lúc hạnh phúc như thế nào khi ở bên bạn. Tôi đã tâm sự rất nhiều, chia sẻ mọi suy nghĩ với bạn. Có lẽ chưa bao giờ tôi bày tỏ lòng mình với ai khác nhiều hơn thế, như đối với bạn. Và đó là lúc tôi từ bỏ lớp vỏ bọc tâm hồn mình ra, để mạo hiểm mở cánh cửa lòng mình cho bạn bước vào, dù bạn chẳng cần phải xin phép hay đòi hỏi. Tôi đã thấy mình trở nên yếu đuối và nhạy cảm như thế nào khi gần hết tâm hồn mình phơi bày ra trước một tâm hồn khác mà tôi đã nghĩ là đồng cảm. Bạn biết cảm giác lúc đó như thế nào không, giống như làn da mình là một lớp thủy tinh trong suốt mỏng manh vậy.
Có lẽ bạn chẳng biết được tôi đã vui như thế nào khi mỗi ngày đều có bạn hỏi han trò chuyện. Bạn chẳng hiểu được là lần đầu tiên trong những năm tháng cô đơn ấy của mình, tôi đã biết cảm giác thế nào là được người khác quan tâm. Và để rồi sau đó tôi đã ước mình thà là chưa bao giờ trải qua cảm giác đó để khỏi phải buồn đau, khỏi phải bị dày vò bởi sự trống trải khi mất nó.
Bạn chẳng biết được đâu vì tôi đã bao giờ nói bạn biết, bạn đã bao giờ thật sự lắng nghe tôi?!… Bạn chẳng biết được đâu bởi chính bản thân tôi còn chẳng nhận biết được cảm xúc đó của mình nữa là. Phải, tôi đã quá vô tư, quá hồn nhiên tự huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là tình bạn thật sự và đơn thuần. Và rồi khi mọi thứ sụp đổ, tôi nhận ra tôi đã tự lừa dối bản thân để tin vào những điều tôi tự vẽ lên. Mà trước đó tôi đã phớt lờ cảm giác của mình, phớt lờ một tiếng nói cảnh giác sâu thẩm đâu đó, phớt lờ lý trí và để con tim tin vào điều mà tôi muốn tin. Và như vậy tôi đã nghi ngờ tình bạn, mà một khi có sự ngờ vực thì nó đã không còn là tình bạn nữa rồi, nhưng tôi nào đâu biết…
Cảm giác như thế nào khi đột nhiên im lặng, không liên lạc, không hồi âm trong khi trước đó, chúng ta trò chuyện với nhau mỗi ngày?!. Tôi nghĩ điều này bạn hiểu vì bạn từng trải nhiều hơn tôi mà phải không?! Nhưng đối với bạn lúc đó, có lẽ chẳng là gì đâu bởi vì bạn còn có nhiều mối quan tâm còn có ý nghĩa hơn là một-đứa-bạn-để-nói-chuyện-mỗi-khi-chán chẳng có gì khác để làm chăng? Còn đối với tôi, cái thế giới tốt đẹp mà tôi tự đặt tên ‘tình bạn’ thì đã sụp đổ. Đắng cay thay, đó cũng là lúc tôi nhận ra mối dây liên kết giữa tôi với những người bạn khác đang nới lỏng đi rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi nhận thấy mọi nỗ lực vô vọng của mình khi níu kéo một đầu sợi dây mà đầu kia cứ nới lỏng tay dần và từ từ trôi tuột ra xa.
Tôi hiểu đó là điều tự nhiên không thể tránh khỏi khi con người ta lớn lên, nhưng một con người yếu đuối như tôi đã không thể dễ dàng chấp nhận. Tôi đã tiếp nhận thực tế một cách đắng cay và khó khăn. Và càng đau hơn khi niềm tin và niềm an ủi duy nhất của tôi, là sự quan tâm của bạn, cũng tan biến. Tôi thấy mình chới với trong ngập ngụa sự thất vọng và nỗi cô đơn. Giờ đây nghĩ lại, tôi vẫn không ngờ mọi sự lại trở nên nông nỗi như vậy. Tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà một con người có thể thay đổi đến như thế? Tôi vẫn không biết những điều tốt đẹp mà chúng ta đã từng chia sẻ (hoặc tôi tin tôi đã từng có) là sự thật hay chỉ là do cái tâm hồn nhạy cảm vớ vẩn của tôi dựng lên? Tôi vẫn muốn tin vào phần tốt đẹp hơn của con người của sự việc mà. Tôi đã sống những tháng ngày trong nỗi khắc khoải của hàng tá câu hỏi chưa bao giờ được hỏi. Tôi đã khổ sở làm quen với sự im lặng đã đẩy chúng ta ra xa khỏi nhau mãi mãi. Và thế là hết! Bạn đã đánh mất tôi cũng như tôi đã để mất đi một người bạn mà tôi đã từng cho là tri kỷ.
Dù sao tôi vẫn luôn thật lòng mong bạn đang sống tốt. Bởi đó chính là điều tôi đang cố gắng, sống tốt một cuộc-sống-không-có-bạn. Tôi không nhớ bạn đâu, tôi chỉ nhớ người mà tôi đã nghĩ bạn đã từng là như vậy thôi… Nhưng giờ đây thật sự còn điều gì có ý nghĩa nữa chăng?!
Tôi đã tưởng mình tìm được tri kỷ, bởi khái niệm tri kỷ đối với tôi không phải là một nửa yêu thương của đời mình (tôi nào dám mơ ước tới điều cao siêu xa xỉ như thế, mà chắc gì là tồn tại), mà chỉ đơn giản là một người tôi có thể tin và chia sẻ mọi thứ. Tôi đã nghĩ chúng ta có nhiều điểm tương đồng. Tôi đã tin, rằng bạn cũng giống như tôi, một kẻ cô đơn tìm thấy một tâm hồn đồng điệu, giống hoàn cảnh, để có thể chia sẻ với nhau những điều đồng cảm. Tôi đã muốn tin mọi điều bạn chia sẻ, tôi đã muốn tin vào tình cảm tâm tư mà bạn dành cho tôi.
Có lẽ bạn chẳng bao giờ biết được tôi đã có những lúc hạnh phúc như thế nào khi ở bên bạn. Tôi đã tâm sự rất nhiều, chia sẻ mọi suy nghĩ với bạn. Có lẽ chưa bao giờ tôi bày tỏ lòng mình với ai khác nhiều hơn thế, như đối với bạn. Và đó là lúc tôi từ bỏ lớp vỏ bọc tâm hồn mình ra, để mạo hiểm mở cánh cửa lòng mình cho bạn bước vào, dù bạn chẳng cần phải xin phép hay đòi hỏi. Tôi đã thấy mình trở nên yếu đuối và nhạy cảm như thế nào khi gần hết tâm hồn mình phơi bày ra trước một tâm hồn khác mà tôi đã nghĩ là đồng cảm. Bạn biết cảm giác lúc đó như thế nào không, giống như làn da mình là một lớp thủy tinh trong suốt mỏng manh vậy.
Có lẽ bạn chẳng biết được tôi đã vui như thế nào khi mỗi ngày đều có bạn hỏi han trò chuyện. Bạn chẳng hiểu được là lần đầu tiên trong những năm tháng cô đơn ấy của mình, tôi đã biết cảm giác thế nào là được người khác quan tâm. Và để rồi sau đó tôi đã ước mình thà là chưa bao giờ trải qua cảm giác đó để khỏi phải buồn đau, khỏi phải bị dày vò bởi sự trống trải khi mất nó.
Bạn chẳng biết được đâu vì tôi đã bao giờ nói bạn biết, bạn đã bao giờ thật sự lắng nghe tôi?!… Bạn chẳng biết được đâu bởi chính bản thân tôi còn chẳng nhận biết được cảm xúc đó của mình nữa là. Phải, tôi đã quá vô tư, quá hồn nhiên tự huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là tình bạn thật sự và đơn thuần. Và rồi khi mọi thứ sụp đổ, tôi nhận ra tôi đã tự lừa dối bản thân để tin vào những điều tôi tự vẽ lên. Mà trước đó tôi đã phớt lờ cảm giác của mình, phớt lờ một tiếng nói cảnh giác sâu thẩm đâu đó, phớt lờ lý trí và để con tim tin vào điều mà tôi muốn tin. Và như vậy tôi đã nghi ngờ tình bạn, mà một khi có sự ngờ vực thì nó đã không còn là tình bạn nữa rồi, nhưng tôi nào đâu biết…
Cảm giác như thế nào khi đột nhiên im lặng, không liên lạc, không hồi âm trong khi trước đó, chúng ta trò chuyện với nhau mỗi ngày?!. Tôi nghĩ điều này bạn hiểu vì bạn từng trải nhiều hơn tôi mà phải không?! Nhưng đối với bạn lúc đó, có lẽ chẳng là gì đâu bởi vì bạn còn có nhiều mối quan tâm còn có ý nghĩa hơn là một-đứa-bạn-để-nói-chuyện-mỗi-khi-chán chẳng có gì khác để làm chăng? Còn đối với tôi, cái thế giới tốt đẹp mà tôi tự đặt tên ‘tình bạn’ thì đã sụp đổ. Đắng cay thay, đó cũng là lúc tôi nhận ra mối dây liên kết giữa tôi với những người bạn khác đang nới lỏng đi rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi nhận thấy mọi nỗ lực vô vọng của mình khi níu kéo một đầu sợi dây mà đầu kia cứ nới lỏng tay dần và từ từ trôi tuột ra xa.
Tôi hiểu đó là điều tự nhiên không thể tránh khỏi khi con người ta lớn lên, nhưng một con người yếu đuối như tôi đã không thể dễ dàng chấp nhận. Tôi đã tiếp nhận thực tế một cách đắng cay và khó khăn. Và càng đau hơn khi niềm tin và niềm an ủi duy nhất của tôi, là sự quan tâm của bạn, cũng tan biến. Tôi thấy mình chới với trong ngập ngụa sự thất vọng và nỗi cô đơn. Giờ đây nghĩ lại, tôi vẫn không ngờ mọi sự lại trở nên nông nỗi như vậy. Tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà một con người có thể thay đổi đến như thế? Tôi vẫn không biết những điều tốt đẹp mà chúng ta đã từng chia sẻ (hoặc tôi tin tôi đã từng có) là sự thật hay chỉ là do cái tâm hồn nhạy cảm vớ vẩn của tôi dựng lên? Tôi vẫn muốn tin vào phần tốt đẹp hơn của con người của sự việc mà. Tôi đã sống những tháng ngày trong nỗi khắc khoải của hàng tá câu hỏi chưa bao giờ được hỏi. Tôi đã khổ sở làm quen với sự im lặng đã đẩy chúng ta ra xa khỏi nhau mãi mãi. Và thế là hết! Bạn đã đánh mất tôi cũng như tôi đã để mất đi một người bạn mà tôi đã từng cho là tri kỷ.
Dù sao tôi vẫn luôn thật lòng mong bạn đang sống tốt. Bởi đó chính là điều tôi đang cố gắng, sống tốt một cuộc-sống-không-có-bạn. Tôi không nhớ bạn đâu, tôi chỉ nhớ người mà tôi đã nghĩ bạn đã từng là như vậy thôi… Nhưng giờ đây thật sự còn điều gì có ý nghĩa nữa chăng?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét