"Trái tim có những lý lẻ riêng của nó mà chúng ta khó lòng giải thích hết được" - Blaise Pascal
Trong những giờ dạy văn, tôi thường cho học sinh miêu tả những gì gần gủi với các em trong cuộc sống hàng ngày. Tôi muốn giúp các em phát huy cảm xúc sáng tạo của mình. Thông qua những bài văn này, tôi có thể hiểu học sinh của mình nhiều hơn.
Đề tài gần đây nhất của tôi là miêu tả một vật nào đó mà các em cảm thấy thật sự có ý nghĩa với mình. Thời hạn nộp bài là một tuần. Thế nhưng, ngay ngày hôm sau, Karin đã tới gặp tôi và nói là em xin được phép không làm bài văn đó. Chưa bao giờ cô bé làm như vậy cả ! Tôi vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Karin :
- Karin này, em không biết nên chọn đồ vật nào phải không ? - Tôi hỏi nhưng biết chắc chắn rằng đây không phải là lý do của em.
Cô bé im lặng một lúc rồi nói :
- "Cô ơi, khi em kể với Mẹ về bài tập này, Me im lặng, dẫn em vô phòng rồi mở hộp nữ trang ra ..." - Ngập ngừng 1 lút, Karin tiếp tục - "Mẹ đưa cho em chiếc nhẫn cưới mà ba đã trao cho Mẹ trước đây".
Tôi chợt nhớ trong một lần họp phụ huynh, tôi được biết là Ba Mẹ của Karin đã chia tay và Mẹ em đã đi thêm một bước nữa.
Tình cảm giữa Karin và Cha Dượng rất tốt. Ông luôn quan tâm và tự hào về những tiến bộ mà em đã đạt được. Còn Karin, lúc nào cũng tõ ra lễ phép với ông. Trước mặt tôi, hiện giờ là một Karin đang rất đau khổ.
- Cô ơi, Ba Mẹ em ly dị nhau từ khi em con nhỏ lắm. Thậm chí em cũng không nhớ được Ba là ai nữa. Ông chưa bao giờ tìm gặp em hết ! Làm sao em có thể viết được về chiếc nhẵn cưới đó chứ ! Ông ... ông chưa bao giờ tìm gặp em hết đó ! Làm sao mà em có thể viết về chiếc nhẵn cười đó được chứ !
Tôi để cho Karin khóc một lúc rồi dịu dàng hỏi :
- Sao đó thì em đã làm gì ?
- Em ...em đã ném chiếc nhẵn vô tường mạnh tới nổi, nó tạo thành một vết xước rồi dăn vô chân tủ, xong em chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại ...nhưng mà Mẹ không có la mắng gì em hết.
- Karin nè, dù sao thì người đó cũng là Ba của em mà. Em không cần phải viết về chiếc nhẫn đó. Em có thể chọn bất cứ vật gì khác mà em muốn viết.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho Mẹ của Karin :
- Tôi nghĩ là bà nên biết về cuộc nói chuyện giữa tôi với con gái.
Bà cám ơn rồi nói :
- "Thật tình là tôi không biết Karin giận Ba nó tới như vậy. Tôi cất giữ chiếc nhẫn đó bởi vì nó nhắc tôi nhớ là tôi đã từng có một khoảng thời gian rất hạnh phúc". - Im lặng một lát, rồi bà nhẹ nhàng nói tiếp - " Nếu tôi không cưới ông ấy thì chắc chắn là tôi sẽ không có đươc Karin bây giờ".
- Vậy thì tôi nghĩ là bà hãy làm cho con bé hiểu được điều đó.
Suốt đêm hôm đó, tôi không sao ngũ được. Phản ứng của Karin là điều dể hiểu thôi. Tôi tin rằng tình yêu mà người Mẹ dành cho cô bé và không khí gia đình hạnh phúc họ đang có, sẽ giúp cho Karin vượt qua cảm giác đó.
Tôi mong tới giờ dạy văn kế tiếp để xem cô bé đã bình tỉnh trước sự việc hôm trước chưa.
Vừa bước vào lớp, Karin đã đặt bài văn lên bàn của tôi và nói :
- Đây là bài văn của em. Cô đọc nó sau nhé cô.
Bài viết của Karin rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có mấy dòng :"Đồ vật vẫn chỉ là những đồ vật ! Chúng không có khả năng làm ta tổn thương hay hàn gắn tình cảm lại được, mà chỉ có bản thân chúng ta mới có thể làm được điều đó."
Trong những giờ dạy văn, tôi thường cho học sinh miêu tả những gì gần gủi với các em trong cuộc sống hàng ngày. Tôi muốn giúp các em phát huy cảm xúc sáng tạo của mình. Thông qua những bài văn này, tôi có thể hiểu học sinh của mình nhiều hơn.
Đề tài gần đây nhất của tôi là miêu tả một vật nào đó mà các em cảm thấy thật sự có ý nghĩa với mình. Thời hạn nộp bài là một tuần. Thế nhưng, ngay ngày hôm sau, Karin đã tới gặp tôi và nói là em xin được phép không làm bài văn đó. Chưa bao giờ cô bé làm như vậy cả ! Tôi vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Karin :
- Karin này, em không biết nên chọn đồ vật nào phải không ? - Tôi hỏi nhưng biết chắc chắn rằng đây không phải là lý do của em.
Cô bé im lặng một lúc rồi nói :
- "Cô ơi, khi em kể với Mẹ về bài tập này, Me im lặng, dẫn em vô phòng rồi mở hộp nữ trang ra ..." - Ngập ngừng 1 lút, Karin tiếp tục - "Mẹ đưa cho em chiếc nhẫn cưới mà ba đã trao cho Mẹ trước đây".
Tôi chợt nhớ trong một lần họp phụ huynh, tôi được biết là Ba Mẹ của Karin đã chia tay và Mẹ em đã đi thêm một bước nữa.
Tình cảm giữa Karin và Cha Dượng rất tốt. Ông luôn quan tâm và tự hào về những tiến bộ mà em đã đạt được. Còn Karin, lúc nào cũng tõ ra lễ phép với ông. Trước mặt tôi, hiện giờ là một Karin đang rất đau khổ.
- Cô ơi, Ba Mẹ em ly dị nhau từ khi em con nhỏ lắm. Thậm chí em cũng không nhớ được Ba là ai nữa. Ông chưa bao giờ tìm gặp em hết ! Làm sao em có thể viết được về chiếc nhẵn cưới đó chứ ! Ông ... ông chưa bao giờ tìm gặp em hết đó ! Làm sao mà em có thể viết về chiếc nhẵn cười đó được chứ !
Tôi để cho Karin khóc một lúc rồi dịu dàng hỏi :
- Sao đó thì em đã làm gì ?
- Em ...em đã ném chiếc nhẵn vô tường mạnh tới nổi, nó tạo thành một vết xước rồi dăn vô chân tủ, xong em chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại ...nhưng mà Mẹ không có la mắng gì em hết.
- Karin nè, dù sao thì người đó cũng là Ba của em mà. Em không cần phải viết về chiếc nhẫn đó. Em có thể chọn bất cứ vật gì khác mà em muốn viết.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho Mẹ của Karin :
- Tôi nghĩ là bà nên biết về cuộc nói chuyện giữa tôi với con gái.
Bà cám ơn rồi nói :
- "Thật tình là tôi không biết Karin giận Ba nó tới như vậy. Tôi cất giữ chiếc nhẫn đó bởi vì nó nhắc tôi nhớ là tôi đã từng có một khoảng thời gian rất hạnh phúc". - Im lặng một lát, rồi bà nhẹ nhàng nói tiếp - " Nếu tôi không cưới ông ấy thì chắc chắn là tôi sẽ không có đươc Karin bây giờ".
- Vậy thì tôi nghĩ là bà hãy làm cho con bé hiểu được điều đó.
Suốt đêm hôm đó, tôi không sao ngũ được. Phản ứng của Karin là điều dể hiểu thôi. Tôi tin rằng tình yêu mà người Mẹ dành cho cô bé và không khí gia đình hạnh phúc họ đang có, sẽ giúp cho Karin vượt qua cảm giác đó.
Tôi mong tới giờ dạy văn kế tiếp để xem cô bé đã bình tỉnh trước sự việc hôm trước chưa.
Vừa bước vào lớp, Karin đã đặt bài văn lên bàn của tôi và nói :
- Đây là bài văn của em. Cô đọc nó sau nhé cô.
Bài viết của Karin rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có mấy dòng :"Đồ vật vẫn chỉ là những đồ vật ! Chúng không có khả năng làm ta tổn thương hay hàn gắn tình cảm lại được, mà chỉ có bản thân chúng ta mới có thể làm được điều đó."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét