"Những
giọt nước mắt đắng cay, xót xa nhất nhỏ xuống những ngôi mộ người thân
chính là những lời chưa kịp nói và những điều chưa kịp làm" - Harriet
Beecher Stowe.
Nỗi đau đớn cực độ giày vò tâm trí tôi. Giờ thôi chỉ còn là một con số thống kê vô hồn. Khi mới đến đây, tôi cảm thấy cô độc lạ thường. Tôi ngập chìm trong đau khổ và mong tìm được ai đó cảm thông, chia sẻ.
Nhưng tôi đã không tìm được một sự cảm thông nào. Chung quanh tôi là hàng ngàn thân xác khác cũng bị bầm dập như tôi.Tôi được gắn cho một con số và bị phân vào nhóm những người “Chết vì tai nạn giao thông".
Cái ngày mà tôi từ giã cõi đời là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác. Chao ôi, ước gì lúc ấy tôi đã chịu đi xe buýt ! Nhưng tôi đã quá ác cảm với xe buýt. Tôi nhớ là mình đã làm mình làm mẩy với mẹ để lấy xe máy đi cho bằng được.
- Cho con lái đi mà mẹ, tôi nài nỉ, bạn con đứa nào cũng đi xe máy cả mà có sao đâu.
Khi chuông reo lúc 2h30’ chiều, tôi quẳng vội sách vở vào ngăn tủ của mình và tự nhủ: ”Mình được tự do đến sáng mai!”
Tôi vội vàng lấy chìa khóa xe, phóng vội chiếc xe ra đường với đám bạn đang chờ sẵn để cùng đi sinh nhật nhỏ Linh. Và rồi một điều mà tôi có ngờ đến đâu, nó lại xảy đến với tôi.
Tai nạn xảy ra như thế nào giờ đây không còn quan trọng nữa. Tôi đã làm điều dại dột - phóng xe rất nhanh và trổ tài lạng lách. Nhưng lúc ấy, tôi lại cho rằng đó là sự tận hưởng tự do của mình và lấy đó làm khoái chí. Điều cuối cùng tôi còn nhớ là khi đèn đỏ nhấp nháy những giây 1,2 đầu tiên, tôi đã cố tình vặn ga hết cỡ để vượt qua. Rồi tôi nghe một tiếng va chạm thật lớn, người tôi bị chao đảo khủng khiếp, kiếng và sắt thép văng ra khắp nơi. Toàn thân tôi như bị lộn nhào cả lên. Tôi nghe một tiếng thét kinh hoàng từ chính miệng mình và rồi không còn biết gì nữa cả.
Bỗng nhiên tôi tỉnh dậy, chung quanh hoàn toàn im lặng. Một nhân viên cảnh sát đang đứng phía trên tôi bên cạnh một bác sĩ. Toàn thân tôi đầy thương tích. Cả người tôi đẫm máu. Những mảnh kiếng vụn nhọn hoắt găm khắp thân tôi. Điều lạ lùng là tôi không cảm thấy đau đớn gì cả. Này, đừng kéo tấm vải phủ kín mặt tôi như vậy chứ! Tôi không thể chết. Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi. Tối này, tôi còn phải đi dự sinh nhật nhỏ bạn nữa. Bao nhiêu điều thú vị trong cuộc sống còn đang chờ tôi phía trước. Tôi vẫn chưa hưởng thụ hết mà. Không! Không! Tôi không thể chết được!
Rồi người ta đặt tôi vào trong một cái hộc. Gia đình đến nhận dạng tôi. Tại sao người thân phải chứng kiến tôi trong tình trạng như thế này? Tại sao tôi phải nhìn vào mắt mẹ khi mẹ đang đương đầu với nỗi đau khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình? Ba trông gày sọm hẳn đi.
Đám tang cũng thật kì lạ.Tôi thấy tất cả họ hàng và bạn bè đi về phía quan tài mình nằm. Họ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã nhất mà tôi từng thấy. Một vài đứa bạn tôi khóc sụt sùi.
Ai đó làm ơn đánh thức tôi dậy! Tôi xin các người. Hãy đem tôi ra khỏi chỗ này. Tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy ba và mẹ đau khổ như thế. Ông bà tôi suy sụp, bước đi không vững. Anh chị em tôi thờ thẫn như những bóng ma và cử động như người máy. Mọi người bàng hoàng. Không ai tin được chuyện này. Chính tôi cũng không tin.
Làm ơn đừng chôn tôi! Tôi không chết!
Tôi có nhiều chuyện phải làm! Tôi muốn cười đùa và chạy nhảy trở lại.
Tôi muốn ca hát và nhảy múa. Làm ơn đừng chôn tôi dưới lớp đất kia!
“Con hứa với Thượng Đế cho con thêm một cơ hội nữa con sẽ là người lái xe cẩn thận nhất trên thế giớ này.”
Tất cả những điều tôi muốn là hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.
“Làm ơn đi Thượng Đế, con chỉ mới 17 tuổi thôi.”
Nỗi đau đớn cực độ giày vò tâm trí tôi. Giờ thôi chỉ còn là một con số thống kê vô hồn. Khi mới đến đây, tôi cảm thấy cô độc lạ thường. Tôi ngập chìm trong đau khổ và mong tìm được ai đó cảm thông, chia sẻ.
Nhưng tôi đã không tìm được một sự cảm thông nào. Chung quanh tôi là hàng ngàn thân xác khác cũng bị bầm dập như tôi.Tôi được gắn cho một con số và bị phân vào nhóm những người “Chết vì tai nạn giao thông".
Cái ngày mà tôi từ giã cõi đời là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác. Chao ôi, ước gì lúc ấy tôi đã chịu đi xe buýt ! Nhưng tôi đã quá ác cảm với xe buýt. Tôi nhớ là mình đã làm mình làm mẩy với mẹ để lấy xe máy đi cho bằng được.
- Cho con lái đi mà mẹ, tôi nài nỉ, bạn con đứa nào cũng đi xe máy cả mà có sao đâu.
Khi chuông reo lúc 2h30’ chiều, tôi quẳng vội sách vở vào ngăn tủ của mình và tự nhủ: ”Mình được tự do đến sáng mai!”
Tôi vội vàng lấy chìa khóa xe, phóng vội chiếc xe ra đường với đám bạn đang chờ sẵn để cùng đi sinh nhật nhỏ Linh. Và rồi một điều mà tôi có ngờ đến đâu, nó lại xảy đến với tôi.
Tai nạn xảy ra như thế nào giờ đây không còn quan trọng nữa. Tôi đã làm điều dại dột - phóng xe rất nhanh và trổ tài lạng lách. Nhưng lúc ấy, tôi lại cho rằng đó là sự tận hưởng tự do của mình và lấy đó làm khoái chí. Điều cuối cùng tôi còn nhớ là khi đèn đỏ nhấp nháy những giây 1,2 đầu tiên, tôi đã cố tình vặn ga hết cỡ để vượt qua. Rồi tôi nghe một tiếng va chạm thật lớn, người tôi bị chao đảo khủng khiếp, kiếng và sắt thép văng ra khắp nơi. Toàn thân tôi như bị lộn nhào cả lên. Tôi nghe một tiếng thét kinh hoàng từ chính miệng mình và rồi không còn biết gì nữa cả.
Bỗng nhiên tôi tỉnh dậy, chung quanh hoàn toàn im lặng. Một nhân viên cảnh sát đang đứng phía trên tôi bên cạnh một bác sĩ. Toàn thân tôi đầy thương tích. Cả người tôi đẫm máu. Những mảnh kiếng vụn nhọn hoắt găm khắp thân tôi. Điều lạ lùng là tôi không cảm thấy đau đớn gì cả. Này, đừng kéo tấm vải phủ kín mặt tôi như vậy chứ! Tôi không thể chết. Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi. Tối này, tôi còn phải đi dự sinh nhật nhỏ bạn nữa. Bao nhiêu điều thú vị trong cuộc sống còn đang chờ tôi phía trước. Tôi vẫn chưa hưởng thụ hết mà. Không! Không! Tôi không thể chết được!
Rồi người ta đặt tôi vào trong một cái hộc. Gia đình đến nhận dạng tôi. Tại sao người thân phải chứng kiến tôi trong tình trạng như thế này? Tại sao tôi phải nhìn vào mắt mẹ khi mẹ đang đương đầu với nỗi đau khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình? Ba trông gày sọm hẳn đi.
Đám tang cũng thật kì lạ.Tôi thấy tất cả họ hàng và bạn bè đi về phía quan tài mình nằm. Họ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã nhất mà tôi từng thấy. Một vài đứa bạn tôi khóc sụt sùi.
Ai đó làm ơn đánh thức tôi dậy! Tôi xin các người. Hãy đem tôi ra khỏi chỗ này. Tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy ba và mẹ đau khổ như thế. Ông bà tôi suy sụp, bước đi không vững. Anh chị em tôi thờ thẫn như những bóng ma và cử động như người máy. Mọi người bàng hoàng. Không ai tin được chuyện này. Chính tôi cũng không tin.
Làm ơn đừng chôn tôi! Tôi không chết!
Tôi có nhiều chuyện phải làm! Tôi muốn cười đùa và chạy nhảy trở lại.
Tôi muốn ca hát và nhảy múa. Làm ơn đừng chôn tôi dưới lớp đất kia!
“Con hứa với Thượng Đế cho con thêm một cơ hội nữa con sẽ là người lái xe cẩn thận nhất trên thế giớ này.”
Tất cả những điều tôi muốn là hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.
“Làm ơn đi Thượng Đế, con chỉ mới 17 tuổi thôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét