"Có những người không mù nhưng họ không nhìn thấy" - Khuyết danh
Để nhìn thấu được tình yêu, chúng ta không thể dùng đôi mắt thông thường của mình. Chỉ có đôi mắt ở tâm hồn mới đủ độ sáng và sự sâu sắc để nhìn thấu được yêu thương.
Tình yêu thiêng liêng là vậy, nhưng cuộc sống thường nhật với vòng quay vô tận của nó cũng khiến tình yêu dần trở nên mờ nhạt trong ta. Cùng với sự thờ ơ, vô tình của con người, thời gian khắc nghiệt phủ một lớp bụi mờ lên tình yêu, khiến nó không còn hấp dẫn đối với chúng ta nữa. Nhiều cặp vợ chồng sống với nhau qua bao nhiêu năm, gặp mặt nhau hàng ngày, vậy mà dường như không bao giờ nhìn thấy nhau. Họ không thể nhận ra kiểu tóc người kia vừa thay đổi, không thấy được tình cảm yêu thương qua những cử chỉ chăm sóc đã dần trở nên quen thuộc, thành một nghĩa vụ người kia phải làm cho mình.
Một lần nọ, tôi hỏi các bạn sinh viên trong lớp học của mình rằng: "Các em đã sống chung với mẹ suốt hơn 20 năm qua, nhưng các em có biết màu mắt của mẹ mình không?". Thật ngạc nhiên, chỉ một số em trả lời được câu hỏi này, thậm chí có người còn không chắc chắn mấy. Phải chăng chúng ta đang bỏ qua cơ hội được ngắm nhìn những người yêu thương nhất, gần gũi nhất của mình? Tôi đã từng chứng kiến một em bé khiếm thị bày tỏ tình cảm với mẹ mình. Em đưa tay lên, cẩn thận sờ từng chi tiết trên khuôn mặt mẹ rồi mỉm cười thốt lên: "Mẹ đẹp quá. Con có thể nhớ được từng chút một của khuôn mặt mẹ!".
Bạn thấy đó, trong tình yêu, đôi mắt có thể nằm ở đôi bàn tay, ở đôi tai, ở tâm hồn,… Hãy tận dụng tất cả những đôi mắt ấy để có thể thấy được rằng mình là người hạnh phúc biết bao khi luôn có xung quanh mình những người yêu thương.
Để nhìn thấu được tình yêu, chúng ta không thể dùng đôi mắt thông thường của mình. Chỉ có đôi mắt ở tâm hồn mới đủ độ sáng và sự sâu sắc để nhìn thấu được yêu thương.
Tình yêu thiêng liêng là vậy, nhưng cuộc sống thường nhật với vòng quay vô tận của nó cũng khiến tình yêu dần trở nên mờ nhạt trong ta. Cùng với sự thờ ơ, vô tình của con người, thời gian khắc nghiệt phủ một lớp bụi mờ lên tình yêu, khiến nó không còn hấp dẫn đối với chúng ta nữa. Nhiều cặp vợ chồng sống với nhau qua bao nhiêu năm, gặp mặt nhau hàng ngày, vậy mà dường như không bao giờ nhìn thấy nhau. Họ không thể nhận ra kiểu tóc người kia vừa thay đổi, không thấy được tình cảm yêu thương qua những cử chỉ chăm sóc đã dần trở nên quen thuộc, thành một nghĩa vụ người kia phải làm cho mình.
Một lần nọ, tôi hỏi các bạn sinh viên trong lớp học của mình rằng: "Các em đã sống chung với mẹ suốt hơn 20 năm qua, nhưng các em có biết màu mắt của mẹ mình không?". Thật ngạc nhiên, chỉ một số em trả lời được câu hỏi này, thậm chí có người còn không chắc chắn mấy. Phải chăng chúng ta đang bỏ qua cơ hội được ngắm nhìn những người yêu thương nhất, gần gũi nhất của mình? Tôi đã từng chứng kiến một em bé khiếm thị bày tỏ tình cảm với mẹ mình. Em đưa tay lên, cẩn thận sờ từng chi tiết trên khuôn mặt mẹ rồi mỉm cười thốt lên: "Mẹ đẹp quá. Con có thể nhớ được từng chút một của khuôn mặt mẹ!".
Bạn thấy đó, trong tình yêu, đôi mắt có thể nằm ở đôi bàn tay, ở đôi tai, ở tâm hồn,… Hãy tận dụng tất cả những đôi mắt ấy để có thể thấy được rằng mình là người hạnh phúc biết bao khi luôn có xung quanh mình những người yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét