"Hãy đến bên em, nhưng đừng nên giữ chặt.
Những cái cột trong đền có bao giờ đứng sát vào nhau, và những cây tùng, cây bách cũng chẳng thể lớn nổi nếu chúng chen chúc mọc đè lên nhau" - Khalil Gibran
Chiếm hữu người khác, đó là một điều không thể và cũng hoàn toàn không nên trong tình yêu, bởi tất cả những gì mà nó mang lại chỉ là cảm giác ngột ngạt, tù túng.
Một trong những hình ảnh mà người đời chúng ta vẫn thường nghĩ về một tình yêu lý tưởng, đó là hai người yêu nhau không bao giờ xa rời nhau.
Họ luôn gắn với nhau như hình với bóng, cùng chung sở thích, có chung mục tiêu và không thể nào sống được nếu không có người kia bên cạnh. Có thể có nhiều người mong ước tình yêu của mình sẽ trở nên như vậy, nhưng đối với tôi, nó mới đáng chán và u ám làm sao!
Bản chất tự nhiên của tình yêu, đó là việc chấp nhận để cho người khác bước vào cuộc đời mình. Khi yêu, tất cả chúng ta đều mong muốn được yêu thương, được chở che, gắn bó với người mình yêu. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải luôn ở bên cạnh người ấy mãi mãi, tự nguyện chấp nhận chiều theo mọi sở thích, mọi ý nghĩ của người ấy. Tình yêu muốn được bảo vệ nhưng không chấp nhận bị chiếm đoạt, cần gìn giữ nhưng không muốn bị sở hữu. Những ai suốt đời tôn thờ một người duy nhất, rất dễ trở thành kẻ ích kỷ và độc đoán trong tình yêu.
Chúng ta phải chấp nhận rằng người mình yêu còn có những mối quan tâm khác như gia đình, công việc, bè bạn,… Họ cũng có những sở thích, những hoài bão hay cách nghĩ riêng và có thể rất khác với chúng ta. Họ chưa và cũng không bao giờ thuộc quyền của chúng ta cả. Nhưng cũng chính sự khác biệt, cái riêng tư giữa cái chung nhau đó lại là điểm hấp dẫn của tình yêu. Do đó, dù rất khao khát, bạn cũng đừng bao giờ có ý nghĩ chiếm hữu trọn vẹn người yêu. Đó không phải là cách tốt nhất để giữ người ấy luôn trong vòng tay bạn.
Hãy dùng tình yêu để chinh phục tình yêu, dùng tính cách để gìn giữ và dùng cuộc sống của bạn để bảo vệ tình yêu.
Những cái cột trong đền có bao giờ đứng sát vào nhau, và những cây tùng, cây bách cũng chẳng thể lớn nổi nếu chúng chen chúc mọc đè lên nhau" - Khalil Gibran
Chiếm hữu người khác, đó là một điều không thể và cũng hoàn toàn không nên trong tình yêu, bởi tất cả những gì mà nó mang lại chỉ là cảm giác ngột ngạt, tù túng.
Một trong những hình ảnh mà người đời chúng ta vẫn thường nghĩ về một tình yêu lý tưởng, đó là hai người yêu nhau không bao giờ xa rời nhau.
Họ luôn gắn với nhau như hình với bóng, cùng chung sở thích, có chung mục tiêu và không thể nào sống được nếu không có người kia bên cạnh. Có thể có nhiều người mong ước tình yêu của mình sẽ trở nên như vậy, nhưng đối với tôi, nó mới đáng chán và u ám làm sao!
Bản chất tự nhiên của tình yêu, đó là việc chấp nhận để cho người khác bước vào cuộc đời mình. Khi yêu, tất cả chúng ta đều mong muốn được yêu thương, được chở che, gắn bó với người mình yêu. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải luôn ở bên cạnh người ấy mãi mãi, tự nguyện chấp nhận chiều theo mọi sở thích, mọi ý nghĩ của người ấy. Tình yêu muốn được bảo vệ nhưng không chấp nhận bị chiếm đoạt, cần gìn giữ nhưng không muốn bị sở hữu. Những ai suốt đời tôn thờ một người duy nhất, rất dễ trở thành kẻ ích kỷ và độc đoán trong tình yêu.
Chúng ta phải chấp nhận rằng người mình yêu còn có những mối quan tâm khác như gia đình, công việc, bè bạn,… Họ cũng có những sở thích, những hoài bão hay cách nghĩ riêng và có thể rất khác với chúng ta. Họ chưa và cũng không bao giờ thuộc quyền của chúng ta cả. Nhưng cũng chính sự khác biệt, cái riêng tư giữa cái chung nhau đó lại là điểm hấp dẫn của tình yêu. Do đó, dù rất khao khát, bạn cũng đừng bao giờ có ý nghĩ chiếm hữu trọn vẹn người yêu. Đó không phải là cách tốt nhất để giữ người ấy luôn trong vòng tay bạn.
Hãy dùng tình yêu để chinh phục tình yêu, dùng tính cách để gìn giữ và dùng cuộc sống của bạn để bảo vệ tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét