"Điều tôi quan tâm là tương lai. Bởi đó là phần còn lại của cuộc đời mà tôi sẽ tận hưởng" - Charles F. Kettering.
Vào giờ phút chứng kiến Mẹ đang đứng trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết trên giường bệnh, tôi đã khóc nức nở không sao kìm lại được. Nỗi đau đớn lúc đó đối với tôi thật không sao sánh bằng.
Lấy hết sức còn lại, Mẹ thì thầm yếu ớt: "Con đừng cố níu kéo nữa!". Lời nói đó của Mẹ đánh động vào tâm hồn tôi như một làn sóng diệu kỳ. Tôi biết rằng sinh - lão - bệnh - tử vốn là quy luật tự nhiên của cuộc sống này, và rằng tôi không thể nào thay đổi được điều đó. Cách tốt nhất mà tôi có thể làm để đối phó với nỗi mất mát to lớn ấy là chấp nhận sự thật như một phần tất yếu của cuộc sống.
Từ khi thay đổi được tư tưởng của mình, cuộc sống của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mới đây, tôi rời khỏi căn nhà đã gắn liền với tôi từ thuở ấu thơ để dọn đến một nơi ở mới. Ký ức về những niềm vui và nỗi buồn, tuổi thanh xuân và biết bao mơ ước bên bạn bè, người thân vẫn còn chứa đầy trong tủ và các ngăn kéo, lẩn quẩn trong từng ngóc ngách, hành lang của căn nhà cũ. Tôi đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể rời bỏ ngôi nhà đầy kỷ niệm này và chấp nhận trao nó vào tay những người xa lạ. Thế nhưng, khi nhớ lại câu nói của Mẹ, tôi có thể nhẹ nhàng đóng cửa và bước đi.
Ký ức không phải nằm trong những kỷ vật nào đó, mà ẩn sâu trong trái tim và tôi có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Bản tính của con người là luôn nuối tiếc những gì đã qua, nhưng bằng cách ấy, chúng ta đã hủy hoại dòng chảy tự nhiên của cuộc sống. Trong tình yêu cũng vậy. Hãy sống hết mình vì tình yêu. Hãy tiến về phía trước, khám phá những điều mới mẻ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn những ký ức ấm áp trong tim.
Vào giờ phút chứng kiến Mẹ đang đứng trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết trên giường bệnh, tôi đã khóc nức nở không sao kìm lại được. Nỗi đau đớn lúc đó đối với tôi thật không sao sánh bằng.
Lấy hết sức còn lại, Mẹ thì thầm yếu ớt: "Con đừng cố níu kéo nữa!". Lời nói đó của Mẹ đánh động vào tâm hồn tôi như một làn sóng diệu kỳ. Tôi biết rằng sinh - lão - bệnh - tử vốn là quy luật tự nhiên của cuộc sống này, và rằng tôi không thể nào thay đổi được điều đó. Cách tốt nhất mà tôi có thể làm để đối phó với nỗi mất mát to lớn ấy là chấp nhận sự thật như một phần tất yếu của cuộc sống.
Từ khi thay đổi được tư tưởng của mình, cuộc sống của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mới đây, tôi rời khỏi căn nhà đã gắn liền với tôi từ thuở ấu thơ để dọn đến một nơi ở mới. Ký ức về những niềm vui và nỗi buồn, tuổi thanh xuân và biết bao mơ ước bên bạn bè, người thân vẫn còn chứa đầy trong tủ và các ngăn kéo, lẩn quẩn trong từng ngóc ngách, hành lang của căn nhà cũ. Tôi đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể rời bỏ ngôi nhà đầy kỷ niệm này và chấp nhận trao nó vào tay những người xa lạ. Thế nhưng, khi nhớ lại câu nói của Mẹ, tôi có thể nhẹ nhàng đóng cửa và bước đi.
Ký ức không phải nằm trong những kỷ vật nào đó, mà ẩn sâu trong trái tim và tôi có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Bản tính của con người là luôn nuối tiếc những gì đã qua, nhưng bằng cách ấy, chúng ta đã hủy hoại dòng chảy tự nhiên của cuộc sống. Trong tình yêu cũng vậy. Hãy sống hết mình vì tình yêu. Hãy tiến về phía trước, khám phá những điều mới mẻ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn những ký ức ấm áp trong tim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét