"Vượt qua được cái tôi của chính mình, đó chính là thước đo phẩm chất của một con người thực sự" - Victor E. Frankl
Có nhiều tấm gương sáng về những người có thể đem cả cuộc đời và tình yêu của mình cống hiến cho nhân loại như mẹ Teresa, Victor Frankl, Dag Hammarskjöld…
Sự hy sinh cao cả của họ là hình thái cao nhất của tình yêu. Họ đã quên đi bản thân mình để dấn bước vào cuộc hành trình phục vụ cho người khác và cho cả thế giới.
Dường như có một nghịch lý là khi quên đi cái tôi của chính mình, chúng ta lại có thể thấy rõ bản thân mình hơn. Khi cho đi, chính là lúc ta tìm thấy. Chính khi phục vụ, là lúc ta nhận được ý nghĩa sống của cuộc đời.
Sau ca mổ tim thập tử nhất sinh với những biến chứng khắc nghiệt sau đó, tôi bắt đầu nghiệm ra rằng tôi có khả năng chế ngự được sự sợ hãi, chán chường trong lòng. Từ một người luôn than phiền và cay đắng với những điều không may mình phải chịu, tôi tìm thấy được cảm giác gan dạ, sự an tâm và niềm vui sướng cho chính mình, và cho cả các bệnh nhân khác cũng đang nằm viện như tôi. Đó là lúc tôi quên đi hoàn cảnh khó khăn của mình để quan tâm, chăm sóc và an ủi những người xung quanh, giúp họ lấy lại lòng tin vào tương lai cũng như suy nghĩ tích cực hơn ở hiện tại.
Khi ta yêu ai đó, niềm vui, sự trưởng thành và lợi ích của họ quan trọng hơn của cá nhân ta. Niềm vui của ta xuất phát từ những niềm vui mà họ đang thụ hưởng.
Có nhiều tấm gương sáng về những người có thể đem cả cuộc đời và tình yêu của mình cống hiến cho nhân loại như mẹ Teresa, Victor Frankl, Dag Hammarskjöld…
Sự hy sinh cao cả của họ là hình thái cao nhất của tình yêu. Họ đã quên đi bản thân mình để dấn bước vào cuộc hành trình phục vụ cho người khác và cho cả thế giới.
Dường như có một nghịch lý là khi quên đi cái tôi của chính mình, chúng ta lại có thể thấy rõ bản thân mình hơn. Khi cho đi, chính là lúc ta tìm thấy. Chính khi phục vụ, là lúc ta nhận được ý nghĩa sống của cuộc đời.
Sau ca mổ tim thập tử nhất sinh với những biến chứng khắc nghiệt sau đó, tôi bắt đầu nghiệm ra rằng tôi có khả năng chế ngự được sự sợ hãi, chán chường trong lòng. Từ một người luôn than phiền và cay đắng với những điều không may mình phải chịu, tôi tìm thấy được cảm giác gan dạ, sự an tâm và niềm vui sướng cho chính mình, và cho cả các bệnh nhân khác cũng đang nằm viện như tôi. Đó là lúc tôi quên đi hoàn cảnh khó khăn của mình để quan tâm, chăm sóc và an ủi những người xung quanh, giúp họ lấy lại lòng tin vào tương lai cũng như suy nghĩ tích cực hơn ở hiện tại.
Khi ta yêu ai đó, niềm vui, sự trưởng thành và lợi ích của họ quan trọng hơn của cá nhân ta. Niềm vui của ta xuất phát từ những niềm vui mà họ đang thụ hưởng.
Xem tiếp: Hạnh phúc và tình yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét