CSTH&QTCS - CS2 - Hồi ức của người mù

Có một người mù nói với tôi, mắt ông ấy bị mù do mắc một cơn bệnh lúc bốn tuổi. Tôi nói: "Ðáng tiếc lúc đó anh mới bốn tuổi, không ghi nhớ được điều gì".   


"Không tôi nhớ rất rõ. Nụ cười của cha mẹ, màu đỏ của bông hoa, màu xanh của lá cây, màu vàng của ánh nắng đến nay vẫn còn in sâu trong đầu óc tôi. Khi tôi sa sút tinh thần, liền nghĩ: so với những người mù khác, tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều! Phần lớn họ không bao giờ được biết thế giới này có hình dáng như thế nào, còn tôi vẫn còn những hồi ức đẹp đẽ như thế. Tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tôi thụ hưởng".   

Người mù này chỉ được nhìn thấy trong bốn năm, lại nhớ được nhiều như thế, hơn nữa lại biết quý trọng và thụ hưởng nó. Chúng ta được nhìn thấy thế giới này mười bốn năm hay bốn mươi năm, nhưng thu hoạch được bao nhiêu? Suy ngẫm mấy chút? Thỏa mãn mấy phần?   

Ôi! con người có càng nhiều thì càng không biết nắm bắt; 
Thấy càng nhiều thì quên cũng càng mau; 
Càng giàu có thì lại càng thiếu hụt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét